Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Bảy ngày sau, ta rốt cục cũng đặt chân tới kinh thành.
Gõ cửa lớn, có một vị đại thúc tầm bốn mươi tuổi tiến đến mở cửa.
Lão hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta nói: “Tô Nhiên.”
Lão đứng ngẩn một lúc sau đó mở to mắt ngạc nhiên hỏi: “Đại… đại thiếu gia?”
Ta gật gật đầu.
Lão chết đứng một lát rồi chạy loạn khắp phủ gào lên: “Đại thiếu gia đã trở lại, đại thiếu gia đã về…”
Ách, ta trở về thì cần gì la hoán lên như vậy chứ?
Dựa vào trí nhớ, ta đi vào phủ, dọc theo con đường trải đá quanh năm một màu xanh đi qua một cái chòi nghỉ liền thấy mảnh sân trong trí nhớ hiện ra trước mắt.
Vừa đặt chân vào sân, có một nha hoàn tiến tới hỏi ta: “Ngươi là ai?”
Ta nói: “Ta là Tô Nhiên.”
Nha hoàn sửng sốt rồi gọi ta lên một tiếng “Đại thiếu gia”. Rồi nàng dẫn ta vào trong lâu.
Nàng gõ cửa, tử trong truyền ra một thanh âm dịu dàng: “Vào đi.”
Nha hoàn đẩy cửa nghiêng người mời ta đi vào.
Bước vào trong phòng, ta thấy một vị nữ nhân ngồi ở đầu giường tay cầm vải tay cầm kim.
Mười bảy năm trước mẫu thân cho ta cảm giác yên tâm dưới cánh tay của nàng. Mười bảy năm sau nàng lại làm ta cảm thấy xa lạ.
Khóe môi run run khẽ mở: “Mẫu thân.”
Nàng sửng sốt một chút, tấm vải cùng kim khâu đều rơi xuống.
Mẫu thân ngẩng đầu chăm chú nhìn ta.
Đôi môi mấp máy không nên lời, nàng khẽ gọi: “Nhiên… nhi?”
Ta đi đến bên cạnh chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353383/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.