Chương trước
Chương sau
Tác giả: Nguyệt Hạ Hoạ Mi
Editor: ĐẬU
Tống Tuyết Xuyên ở trong mơ nhìn lại hai mươi tám năm nhân sinh của hắn.
Tống Tuyết Xuyên một thân nam nhi, hai mươi tám tuổi, sinh ra trong một gia đình nông thôn bậc trung ở An Huy. Cha mẹ đều là nông dân, ở nhà đứng hàng lão đại, phía dưới còn có một em gái cùng một em trai.
Là trẻ em nông thôn sau những năm 80, Tống Tuyết Xuyên khi còn nhỏ từng có một khoảng thời gian sinh sống không buồn không lo. Tuy rằng khi đó không có đồ ăn vặt, không có tiền tiêu vặt, không có quần áo mới. Ngày mùa còn phải cùng ba mẹ xuống đồng làm việc. Có lẽ khi đó áp lực học tập nhỏ, cha mẹ đối với đám hài tử cũng yên tâm, anh em hắn có không gian tự do rất lớn. Không giống đám nhóc hiện tại, đều lên sơ trung còn muốn có người đưa đón.
Khi đó trẻ con rất ít đứa ở trong nhà. Chúng nó cứ sểnh một chút liền chạy loạn khắp nơi, nào là trèo cây trộm táo, nào là xuống sông bắt cá mọi thứ đều rất tinh thông.
Tống Tuyết Xuyên trong đám nhóc là một tay thiện nghệ, leo cây ai cũng không bằng hắn vừa nhanh vừa cao, bắt đại vài con cá cũng nhiều hơn với người khác bắt, người sùng bái đặc biệt nhiều, phía sau luôn có một nhóm lớn tiểu hài tử đi theo.
Có một lần từ trên cây không cẩn thận ngã xuống, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, làm cho ba mẹ hắn sợ gần chết, đang chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo, Tống Tuyết Xuyên liền mở mắt ra tỉnh rồi, sau khi tỉnh lại vỗ vỗ mông vài cái coi như chẳng có chuyện gì, lại tiếp tục đi chơi.
Tống Tuyết Xuyên từ nhỏ đã rất thông minh, bằng không cũng không thể làm "vua" của đám trẻ, phải biết thế giới của trẻ con đặc biệt đơn thuần, chỉ sùng bái cường giả. Ở trong trường học thành tích học tập vẫn luôn đứng hàng đầu, đứng trong hàng ngũ ban cán bộ đầy ưu tú.
Tốt nghiệp tiểu học bị cha mẹ đưa đến học sơ trung ở thành phố lúc này hắn mới chịu thu liễm tính khí, khi đó năng lực gánh vác của tiểu hài tử rất mạnh, ở thành phố đi học cũng không cần cha mẹ lo lắng.
Đều chỉ có một mình ở bên ngoài thuê phòng trọ, từ trong nhà mang gạo, mì, dầu tự mình động thủ làm cơm ăn, cuối tuần mới về nhà một chuyến.
Cứ như vậy một năm rồi lại một năm Tống Tuyết Xuyên học xong sơ trung rồi cao trung.
Tống Tuyết Xuyên thi đại học lấy thành tích không tồi, thi đậu khoa chính quy, vào thời điểm đó có thể thi đậu khoa chính quy chính là một sự kiện ghê gớm! Đương nhiên hiện tại có thể thi đậu khoa chính quy cũng vẫn là rất... không tồi.
Chọn ngành chuyên môn lại có chút khó khăn, Tống Tuyết Xuyên cảm giác mình đối với cái gì cũng không có hứng thú. Ngoại trừ lúc học tiểu học không buồn không lo, mỗi ngày quậy một trận, cái gì cũng hứng thú tràn đầy. Sau đó lên sơ trung, ngoại trừ học tập vẫn là học tập, cá nhân căn bản không đặc biệt yêu thích gì cả.
Cha mẹ muốn cho hắn đăng ký học viện y khoa, cảm thấy rằng bác sĩ công tác ổn định lại kiếm tiền cũng nhiều. Nhưng đứa nhỏ này sống chết không muốn, nói không thể chịu được mùi thuốc vừa ngửi thấy liền muốn nôn.
Tống Tuyết Xuyên nghĩ thầm nếu lúc ấy biết sau này sẽ xuyên đến cổ đại, cho dù nôn chết cũng nhất định phải học y, bác sĩ ở cổ đại rất được chào đón có biết không hả. Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi, bằng không hiện tại đâu cần ngồi đây khóc, do bản thân ngu ngốc hấp tấp không chịu đăng ký.
Sau đó cân nhắc mọi đường mới chọn một cái ngành nghe tới có tính chuyên nghiệp rất cao: Tinh vi điện tử, nghĩ một cái tên hoành tráng như vậy, ra trường dù thế nào cũng phải là một nhân tài kỹ sư đi?
Lên đại học Tống Tuyết Xuyên mới biết hiện thực cùng tưởng tượng khác nhau, cái gọi là chuyên nghiệp này cùng hắn nghĩ căn bản không giống nhau, nhưng bây giờ hối hận cũng đã chậm, chỉ có thể nói tự mình chọn chuyên môn này, dù là quỳ cũng phải học xong.
Bốn năm đại học ngơ ngơ ngác ngác liền qua, Tống Tuyết Xuyên trong thời gian đó ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng thử.
Tốt nghiệp xong thời điểm tìm việc lại càng muốn khóc, cái ngành tinh vi điện tử chuyên nghiệp này phải đi nhà xưởng để phát huy sở trường.
Nếu như thành thật kiên định ở trong nhà xưởng phấn đấu mấy năm, quả thật có thể lên làm một kỹ sư, kém cỏi nhất cũng là một chuyên viên nhân tài ngành kỹ thuật, tiền lương đãi ngộ cũng không kém, điểm này chính là từ vị đồng học sau khi tiến vào nhà xưởng đi làm chứng thực.
Cố tình Tống Tuyết Xuyên không muốn vào nhà xưởng đi làm, hắn cảm thấy được chính mình tốt xấu một sinh viên tốt nghiệp trường đại học chính quy, làm sao cũng nên làm việc ở thành phố lớn, cho nên ở tại N thị tìm một công ty làm việc.
Đáng tiếc bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, một tháng hơn bốn ngàn tiền lương, còn không bao ăn ở, mỗi tháng tiền lương đều chi trả tiền thuê nhà cùng ăn uống cũng không thừa lại bao nhiêu tiền, thật là một phân tiền bẻ gãy đóa hoa.
Tống Tuyết Xuyên mấy năm qua nghèo khó đến việc kết giao bạn gái cũng không dám nghĩ tới, nói chuyện dù sao cũng phải dùng đến tiền đi, vạn nhất chia tay cuối cùng không phải là cả người lẫn tiền đều không có sao? Chút thời gian đó còn không bằng để hắn lên mạng chơi game.
Mắt thấy đồng học cùng đồng sự xung quanh đều kết hôn sinh con, hắn cũng không biết mình bận chuyện vớ vẫn gì. Vô số lần trải qua thời điểm tăng ca dằn vặt đau khổ không thể tả, đều nghĩ chỉ muốn trở về nhà trồng trọt đi thôi. Tối thiểu còn có thể lấy được vợ. Hiện tại thật sự xuyên đến nông thôn cổ đại, cũng không biết có phải là ứng nghiệm với cái ý tưởng lúc đó của hắn hay không.
Trong mộng Tống Tuyết Xuyên nhìn thấy hàng xóm phát hiện hắn, đưa đến bệnh viện lại không thể cứu sống, sau đó cảnh sát báo về quê cho cha mẹ.
Nhìn cha mẹ biểu tình đầy bi thương, Tống Tuyết Xuyên muốn tiến lên một bước ôm lấy cha mẹ, nói với bọn họ hắn không có chuyện gì, nhưng đáng tiếc lại trực tiếp xuyên qua thân thể bọn họ. Hắn lớn tiếng nói cho bọn họ biết chính mình không có chết chỉ là xuyên đến cổ đại. Thế nhưng không ai có thể nhìn thấy hắn, càng không một ai có thể nghe thấy hắn nói chuyện.
Tống Tuyết Xuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nhìn cha mẹ đem tro cốt của chính mình mang về nhà, nhìn cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Tống Tuyết Xuyên khóc lóc mà tỉnh lại, trong mộng hình ảnh cha mẹ thống khổ tiều tụy còn như hiện lên ở trước mắt. Bi thương cực kỳ mà nghĩ, hắn có thể đã chết thật rồi mới có thể xuyên đến thế giới này chiếm lấy thân thể nguyên chủ đi? May mắn là sau hắn còn có đệ đệ muội muội có thể chăm sóc cha mẹ, chỉ là hắn lại không thể ở bên cạnh cha mẹ tẫn hiếu.
Hiện tại hắn chỉ có thể ở thế giới này sinh hoạt, dù sao cũng kiếm lại được một cái mạng. Nếu không thể quay về, vậy hắn phải sống tiếp, phải sống thật tốt. Hơn nữa người thân của nguyên chủ hắn cũng phải chăm sóc kỹ lưỡng, sau này cũng sẽ là người thân của Tống Tuyết Xuyên hắn. Dù sao cũng là hắn chiếm lấy thân thể người ta, vậy thì càng phải gánh vác trách nhiệm này.
Từ nay về sau hắn chính là Tống gia thôn - Tuyết ca nhi, cuộc sống kiếp trước hắn chỉ có thể tự thân ghi nhớ. Ông trời nếu đã cho hắn cơ hội xuyên qua thời không này, hắn nhất định sẽ quý trọng.
Tống Tuyết Xuyên đến Tống gia thôn đã ba ngày, thương tổn trên đầu cũng đã tốt hơn nhiều. Không đụng tới vết thương sẽ không đau, trên người cũng đã có khí lực, có thể chậm rãi xuống giường đi lại.
Tống Tuyết Xuyên làm chuyện đầu tiên khi có thể xuống giường chính là lấy một chậu nước, xem nguyên chủ cùng hắn lớn lên có giống nhau hay không? Ở trong nhà hắn không tìm được cái gương nào, có thể thấy được nhà này nghèo đến cỡ nào.
Tống Tuyết Xuyên nhìn thấy ảnh ngược trong chậu nước phản chiếu một gương mặt, tâm lý rất thất vọng. Nói như thế nào thì hắn trước đây cũng là một soái ca tướng mạo đoan chính, nhưng thân thể này lại xanh xao vàng vọt cùng dân chạy nạn không khác nhau là mấy. Mi tâm có một khỏa mỹ nhân chí* ngược lại rất dễ nhìn. Ngũ quan của nguyên chủ xuất sắc nhất chính là đôi mắt, lớn lớn mà thật trong suốt.
*theo tui nghĩ hẳn là giống kiểu trang điểm họa tiết trên mi tâm giống của Võ Tắc Thiên
Ngũ quan nguyên chủ thật ra cũng không tồi, chỉ là trường kỳ lao động thêm vào dinh dưỡng không đầy đủ thoạt nhìn không khó coi. Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu của Tống Tuyết Xuyên chính là đem thân thể dưỡng cho tốt, dù sao thân thể chính là tiền vốn của cách mạng.
Thông qua mấy ngày nay quan sát, Tống Tuyết Xuyên đối với cái thế giới này đại thể đã biết rõ. Thế giới này khá giống Thiên Triều (1) cổ đại xã hội, mà thần kỳ nhất chính là thế giới này không có nữ nhân, chỉ có hán tử cùng ca nhi.
Nơi này nam nhân gọi hán tử, ca nhi thay thế nữ nhân có thể sinh con. Ca nhi vóc người so với hán tử nhỏ gầy chút, chiều cao đại khái 1m7. Khí lực cũng không lớn như hán tử, đại thể chính là khuôn mặt tuấn tú da dẻ trắng nõn. Ngoài ra đặc thù rõ rệt nhất chính là tại mi tâm hiện ra nốt ruồi mang thai màu đỏ, nghe đâu nốt ruồi mang thai màu sắc càng hồng càng có thể sinh đẻ tốt.
Khi Tống Xuân Vũ nói lời này còn đặc biệt liếc mắt xem xét mi tâm Tống Tuyết Xuyên một cái, nói nốt ruồi mang thai của ca ca là đỏ nhất toàn thôn đấy.
Lời Tống Xuân Vũ nói khiến Tống Tuyết Xuyên muốn ói máu. Hắn như thế nào trở thành ca nhi? Thế giới này không có nữ nhân đã đủ bi thúc, hiện tại hắn còn có thể sinh con cái nữa kìa.
Tống Tuyết Xuyên tưởng tượng hắn về sau lớn bụng sinh con, liền một thân mồ hôi lạnh, sau đó nghĩ thầm bản thân không cần kết hôn, ngược lại cha và a ma đều mất, cũng không có ai đến quản hắn cưới hay không.
________
*Ai cũng biết Thiên Triều là nước nào rồi đó. Thật ra trong bản gốc có ghi rõ tên quốc gia đó, nhưng mình nghĩ vẫn nên để là Thiên Triều để tránh một số vấn đề. Hơn nữa tên này hay mà
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.