Chương trước
Chương sau
Tống Tuyết Xuyên mơ mơ màng màng cảm thấy đau đầu, nhớ tới chính mình hôm qua tan tầm trở về nhà vừa xem điện thoại vừa lên lầu, kết quả bi kịch dẫm phải vỏ chuối không biết là ai vứt trên cầu thang. Trực tiếp ngã từ trên cầu thang xuống, sau gáy bị va chạm truyền đến cảm giác đau đớn, hai mắt tối sầm ngất đi, trước đó còn suy nghĩ: Ai lại không có ý thức như vậy chứ!
Tống Tuyết Xuyên chậm rãi mở mắt, đầu còn chút choáng váng ngẩng lên nhìn mạng nhện kết đầy nóc nhà. Trên đỉnh đầu là kiểu xà ngang của loại nhà xưa cũ, một số chỗ thậm chí còn mơ hồ thấy được ánh sáng xuyên vào, không biết trời mưa sẽ thành ra cái dạng gì nữa? Nghĩ thầm l khi nào ở thành phố lớn lại có bệnh viện lạc hậu đến bậc này?
Không biết có phải là do bị thương hay không, trên người Tống Tuyết Xuyên một chút khí lực cũng không có, bỏ ra một khoảng thời gian mới có thể từ trên giường ngồi dậy. Chờ đến khi từ trên giường bò dậy thấy rõ ràng tình huống trong phòng, một lần nữa tam quan bị đả kích nặng nề. Gian nhà thật sự quá tàn, nếu hắn nhìn không lầm thì vách tường kia vẫn còn là tường đất đi. Ở trong gian phòng ngoại trừ hắn ngủ trên tấm (ván) gỗ (giường) ra, còn có một cái bàn cũ nhìn không ra màu sắc, góc tường còn có một tủ đựng quần áo.
Nơi này là chỗ nào? Chính mình lại là như thế nào đến nơi đây? Là được người dân phát hiện đưa đến bệnh viện sao?
Không đợi Tống Tuyết Xuyên miên man suy nghĩ, liền thấy cửa phòng 'chi' một tiếng bị đẩy ra, tiến vào một bé trai bảy, tám tuổi, bé trai thấy Tống Tuyết Xuyên tỉnh ngồi ở trên giường, ánh mắt sáng lên dứt khoát xoay người chạy ra ngoài.
Chỉ để lại một mình Tống Tuyết Xuyên trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi đứa bé trai kia có chút kỳ quái a! Mặc trên người hình như là cổ trang đi? Tuy rằng nhìn qua có chút rách nát.
Mất một lúc, bé trai liền mang theo một nam nhân trung niên cũng mặc cổ trang vào phòng, Tống Tuyết Xuyên không khỏi suy đoán đây hẳn là chủ nhân của nơi này.
Nam nhân trung niên nhìn thấy Tống Tuyết Xuyên tỉnh rồi, liền kích động tiến lên lôi kéo tay hắn, nói rằng: "Tuyết ca nhi ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, gấp chết tiểu thẩm rồi! Ngươi nếu có chuyện bất trắc, Xuân Vũ nên làm sao bây giờ? Tiểu thẩm biết ngươi khổ sở trong lòng, mà người chết thì không thể sống lại, ngươi phải nghĩ thoáng một chút chứ."
Nam nhân trung niên một lời nói đem Tống Tuyết Xuyên nghe đến đầu óc mơ hồ, bọn họ hẳn là nhận lầm người, liền đối với nam nhân nói: "Vị đại thúc này chú nhận lầm người, tôi gọi là Tống Tuyết Xuyên, không phải Tuyết ca nhi trong miệng chú, xin hỏi nơi này là địa phương nào? Là ai đem tôi đưa tới đây?"
Nam nhân nghe thấy Tống Tuyết Xuyên nói, đổi sắc mặt, có điểm sốt ruột: "Tuyết ca nhi, ta là tiểu thúc sao của ngươi a? Nơi này là nhà ngươi. Ngươi không nhận ra chúng ta sao?"
"Ca, vậy ca còn nhớ ta không? Đệ là Xuân Vũ." Bé trai một mặt mong đợi nhìn Tống Tuyết Xuyên.
"Tôi thật sự không biết các người. Các người nhận sai người rồi." Tống Tuyết Xuyên lắc đầu nhìn hai người bọn họ nói.
"Xuân Vũ, nhanh đi thỉnh Tống đại phu. Ca của ngươi ngã hỏng đầu." Nam nhân trung niên nghe Tống Tuyết Xuyên nói, khẩn trương nhìn bé trai. Nó lên tiếng liền lập tức chạy tới thỉnh Tống đại phu.
"Cái kia tiểu thúc sao a, tôi cảm thấy được giữa chuyện này chắc phải có hiểu lầm gì đó, tôi thật không phải là Tuyết ca nhi." Tống Tuyết Xuyên cảm thấy được vẫn nên giải thích một chút, bọn họ chắc chắn là nhận lầm người.
"Ai, như thế nào đều nói mê sảng. Ngươi nói ngươi không phải Tuyết ca nhi, vậy làm sao cùng Tuyết ca lớn lên giống nhau? Ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ còn có thể nhận sai sao? Ngươi đây là té đụng đầu nên nhớ không rõ, chờ Tống đại phu đến kê đơn thuốc là tốt rồi." Tống gia tiểu thúc sao nói rằng.
Tống Tuyết Xuyên nghe nam nhân nói, liền duỗi ra hai tay của chính mình đánh giá, trong tầm mắt là một đôi tay xác thực khéo léo tinh tế rất nhiều. Lẽ nào hắn thật biến thành Tuyết ca nhi? Tống Tuyết Xuyên như bị sét đánh, hắn đây là xuyên việt? Hơn nữa người xưng tiểu thẩm này hắn trước đây cũng chưa từng nghe nói? Tống Tuyết Xuyên trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi, tạm thời còn không rõ ràng lắm tình hình của bản thân, đành đợi lát nữa phải tùy cơ ứng biến.
Thời điểm Tống Tuyết Xuyên mơ mơ màng màng muốn ngủ, đứa bé trai rốt cục dẫn Tống đại phu vào phòng. Vị Tống đại phu này là một lão đầu khoảng sáu mươi tuổi, ngay dưới cằm có một chùm râu, trên lưng đeo một cái tráp đựng thuốc, thoạt nhìn có chút cảm giác tiên phong đạo cốt.
Tiểu thúc sao nhìn thấy Tống đại phu tiến vào, liền lôi kéo lão sốt ruột nói: "Tống đại phu, Tuyết ca nhi hình như ngã hỏng đầu rồi, cũng không nhận ra ta cùng Xuân Vũ, ngài nhìn xem một chút."
"Đừng nóng vội, để lão phu kiểm tra đã."
Tống đại phu trước dùng tay sờ sờ cái trán Tống Tuyết Xuyên, xác nhận không có phát sốt. Lại cởi bỏ băng vải trên đầu Tống Tuyết Xuyên, xem xét miệng vết thương sau gáy. Phát hiện miệng vết thương không có chuyển biến xấu, gật gật đầu lại lần nữa băng bó thật tốt. Cuối cùng cũng không ngại phiền giúp Tống Tuyết Xuyên xem mạch thêm lần nữa, xoay người hỏi hắn: "Đầu còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Sau gáy còn có đau một chút, trên người cũng không có khí lực, ta hiện tại không nhớ được chuyện trước đây nữa, vừa nghĩ tới đầu liền đau." Tống Tuyết Xuyên hàm hồ đáp. (1)
"Loại tình huống này lão phu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có khả năng do té bị thương phần đầu tạo thành, về sau chắc sẽ chậm rãi nhớ lại thôi." Tống đại phu nhìn Tống Tuyết Xuyên nói, lại xoay người nói với Tống tiểu thúc sao: "Người bệnh mấy ngày nay nên nghỉ ngơi nhiều, vết thương sau gáy phải dưỡng cho tốt, thân thể sẽ không còn chuyện gì quá đáng ngại." Tiếp theo lại từ cái tráp thuốc lấy ra giấy bút. Viết phương thuốc, lại đem dược liệu cần nấu ra sao viết hết trên giấy. Cuối cùng nhắc nhở Tống tiểu thẩm việc chú ý khi sắc thuốc.
"Ta đã biết rồi Tống đại phu, đây là tiền chẩn bệnh, ta tiễn ngài ra ngoài!" Tiểu thúc sao từ trên người lấy ra tiền chẩn bệnh đưa cho Tống đại phu. Tống đại phu sau khi nhận lấy liền cùng tiểu thẩm đi ra phòng.
Hiện ở trong phòng chỉ còn lại Tống Tuyết Xuyên cùng đứa bé trai mắt to trừng mắt nhỏ. Tống Tuyết Xuyên cẩn thận đánh giá nhó con trước mặt, đứa bé khoảng chừng bảy, tám tuổi, xanh xao vàng vọt vừa nhìn đã biết không đầy đủ chất dinh dưỡng, ngũ quan ngược lại rất đoan chính, trưởng thành nhất định là một soái ca.
"Ngươi gọi Tống Xuân Vũ sao? Ngươi biết nơi này là chỗ nào sao?" Tống Tuyết Xuyên quyết định chủ động xuất kích, trước tìm hiểu rõ ràng tình huống lại nói.
"Ca, ngươi thật sự cái gì cũng không được sao? Ta là đệ đệ ngươi Tống Xuân Vũ, nơi này là nhà của chúng ta." Thấy Tống Tuyết Xuyên không nhớ bé, vừa nói xong cả vành mắt liền đỏ.
Tống Tuyết Xuyên thấy bản thân làm người ta khóc liền luống cuống tay chân, vội an ủi nói: "Ngươi đừng khóc, ta thật sự có rất nhiều chuyện đều không nhớ ra được."
"Vậy ca về sau có thể nhớ lại ta sao? Cha và a ma đều không còn nữa, ta chỉ còn lại ca là người thân duy nhất, ca không thể không cần ta. Huhu..." Tống Xuân Vũ khóc lóc nói rằng.
"Ngươi yên tâm, mặc kệ thế nào ta sẽ không bỏ mặc ngươi. Hiện tại ngươi đem tình huống trong nhà nói cho ta một chút, được không?" Tống Tuyết Xuyên xem Tống Xuân Vũ khóc đến đôi mắt đều đỏ, ôm Tống Xuân Vũ an ủi nói.
Tống Xuân Vũ nghe vậy dùng tay lau nước mắt, đem tình huống trong nhà từ từ nói cho Tống Tuyết Xuyên, a ma nguyên chủ ốm đau nhiều năm, cả nhà dù cho bớt ăn bớt mặc, thiếu hụt càng lúc càng lớn. Cha nguyên chủ vì muốn tích góp tiền bạc nhiều một chút, trời vừa tạnh mưa liền vào núi kiếm sản vật kết quả lại trượt chân ngã xuống sườn núi mà chết, a ma nguyên chủ sau khi biết được tin dữ này, không chống đỡ nỗi cũng đi theo.
Nguyên chủ trong một lúc mất đi cả cha lẫn mẹ, đả kích quá lớn, dựa vào một hơi chống đỡ đem cha mẹ chôn cất. Đêm qua không cẩn thận té một cái, sau gáy va xuống đất cứ như vậy ra đi, lúc này Tống Tuyết Xuyên mới xuyên qua.
Tống Xuân Vũ nói xong lời cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt lại vùi ở trong lồng ngực Tống Tuyết Xuyên mà ngủ.
Tống Tuyết Xuyên trong lòng ngũ vị tạp trần, xem ra hắn thật sự xuyên việt, khả năng là vì hắn cùng nguyên chủ hai người tên giống nhau, cũng đều là va đập sau gáy, hắn mới có thể xuyên đến trên người nguyên chủ đi?
Tống tiểu thúc sao tiễn Tống đại phu, lại về nhà để nấu thuốc, khi quay lại trừ bỏ thuốc còn bưng tới một bát cháo bột ngô.
Vừa vào nhà Tống tiểu thúc sao liền nói với Tống Tuyết Xuyên: "Tuyết ca nhi, uống trước chút cháo để lót dạ dày rồi uống thuốc."
Tống Tuyết Xuyên bụng đã sớm đói kêu rột rột, lúc này vừa ngửi thấy mùi thơm của bát cháo ngô hắn liền nuốt nuốt nước miếng, vội từ trên giường ngồi dậy, tiếp nhận bát cháo tiểu thẩm đưa tới, lùa vài cái liền đem cháo ăn xong rồi, sau đó còn chưa đã thèm liếm liếm miệng, chút cháo này thật đúng là không đủ cho hắn ăn, dù sao nguyên chủ mấy ngày nay cũng chưa ăn một bữa cơm ngon, lại bị thương nên thập phần suy yếu.
Chờ Tống Tuyết Xuyên ăn xong bát cháo, tiểu thẩm liền đem chén thuốc đưa cho hắn, Tống Tuyết Xuyên tiếp nhận thuốc một hơi uống sạch, lập tức liền nhếch môi cảm khái, thật đắng! Thật khổ!
Tống Tuyết Xuyên uống hết thuốc nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trong đầu lại hiện lên các loại ý nghĩ, thân thể của mình kiếp trước như thế nào rồi? Chính mình còn có thể trở lại sao? Nếu như mình đã chết rồi vậy ba mẹ phải làm sao bây giờ? Tống Tuyết Xuyên càng nghĩ lại càng rối, mà dù sao trên đầu còn bị thương, vẫn là chậm rãi nhắm mắt lại rồi ngủ.
~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Hố mới ủng hộ nhiều hơn.
(1) chỗ này là lúc TTX mơ hồ nghĩ bản thân đã xuyên rồi nên mới đổi xưng hô nhé! Thật ra tiếng Trung nó chỉ có 我,你 mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.