Phương Dịch bàng hoàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Cơ thể anh đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, ánh mắt vô định. Anh không nhớ rõ giấc mơ ấy là gì, nhưng anh biết nó rất đáng sợ.
Anh vô thức ôm lấy khoảng không trước mắt. Đó đã là thói quen của anh, nhưng thói quen này đã mất đi từ rất lâu rồi. Có lẽ là từ khi anh về sống cùng mẹ Phương. Trước đây bởi vì cô đơn bao trùm nên mới ôm thỏ bông, sau đó quá đỗi hạnh phúc nên anh chẳng còn nhớ đến thói quen lạ thường này. Hiện tại được sống một cuộc sống bình yên, được yêu được thương với Nguyên Thần thì lại càng quên đi thói quen ấy.
Phương Dịch ngồi bật dậy tìm điện thoại mở đèn flash bước xuống giường. Anh đến bàn rót cho mình ly nước đầy uống một hơi cạn sạch. Tự trấn an mình, anh trở lại giường lăn qua lộn lại cuối cùng cũng chợp mắt được một giấc sâu.
_______________________
* Reng ! Reng ! Reng ! *
Điện thoại giữa đêm tĩnh mịch vang lên, Nguyên Thần nhấc máy, giọng nói đầu dây bên kia cực kì khẩn trương:
- Nguyên tổng, có chuyện rồi. Trác gia bọn họ...
_______________________
Thường thì Phương Dịch sống rất lành mạnh, nghỉ ngơi thức dậy đều đúng giờ nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại dậy rất muộn. Cơ thể mệt mỏi, đầu đau như muốn nổ tung. Anh gồng mình ngồi dậy tìm điện thoại. Anh lục tung cả chăn gối, kéo hết ngăn tủ mà chẳng thấy điện thoại đâu. Thật kì lạ, rõ ràng đêm qua anh đặt cạnh giường kia mà.
Anh vào tolet vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728483/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.