Là họ - những người mà cả đời Phương Dịch không bao giờ muốn gặp. Tại sao ư ? Chẳng phải đã quá rõ rồi sao ? Ai đời lại muốn gặp người từng bỏ rơi mình, dù can đảm bao nhiêu cũng sẽ không ai dám đánh cược cuộc đời của mình lần nữa đâu. Huống chi đó là Phương Dịch - một người hiện tại đã có đủ, à không... là quá đủ tình yêu thương.
Phương Dịch giật tay ra khỏi người phụ nữ ấy, khoảnh khắc đó cả căn nhà đều im bặt. Người phụ nữ rất xinh đẹp, đặt biệt là đôi mắt, đôi mắt cực kì đẹp, đôi mắt giống hệt của anh.
Anh lùi về sau vài bước đi đến bên mẹ Phương, bà nắm lấy tay anh mỉm cười hiền dịu:
- Họ là ba mẹ ruột của con, đừng sợ.
Anh lại nhìn họ, người phụ nữ kia dang hai tay mong muốn nhận được một cái ôm từ anh. Anh chần chừ đi đến rồi lại rụt lùi về sau, cảm giác run sợ níu lấy bước chân anh.
Không ai trong căn phòng vội cả, đều để mọi chuyện diễn ra một cách thật tự nhiên.
- Ba mẹ xin lỗi. - Người đàn ông lúc này mới đứng lên, ông ta ôm lấy vợ mình.
Hóa ra trong lúc về quê, mẹ Phương vô tình gặp được họ đang tìm kiếm Phương Dịch. Mẹ Phương thật sự rất vui mừng, nhưng cũng lo lắng bởi vì Phương Dịch chưa từng có mong muốn gặp lại ba mẹ ruột. Bà tự nhủ sẽ cố gắng khuyên anh, bởi vì bà luôn ước mong có thể trao cho anh một gia đình thật sự, một gia đình trọn vẹn.
Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728477/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.