Ánh nắng dịu dàng chiếu vào phòng khách sạn đánh thức hai chàng thiếu niên. Vì " vận động " mệt mỏi nên Phương Dịch không còn giữ được nhã chính thường ngày, anh tung cả chăn ra khỏi người, chân tay gác lung tung trên người Nguyên Thần.
* Cốc ! Cốc ! Cốc ! *
- Trợ lý Phương, cậu thức dậy rồi chứ ?
Tiếng gọi từ ngoài cửa truyền đến, Phương Dịch giật mình vung chân đạp Nguyên Thần bay xuống giường. Hắn ngơ ngác ngồi dậy tự giác đi vào phòng tắm.
- Có chuyện gì sao ? - Phương Dịch hé cửa thò đầu ra.
- À không có gì, tôi chỉ muốn nói rằng sắp đến giờ ra sân bay thôi.
- À... Cảm ơn cậu.
Phương Dịch ngẩn người nhìn về hướng phòng tắm, nơi có một thân sát khí tựa vào cửa. Anh nhanh chóng tạm biệt chàng trai kia sau đó lui về phòng.
_______________________
- A Vĩ đâu rồi ?
- Lúc nãy chẳng phải còn gõ cửa từng phòng nhắc nhở mọi người ra sân bay sao ?
- Tôi đây ! - Cậu nhóc tên A Vĩ vẫy tay.
Cậu chạy nhanh đến chỗ mọi người tụ tập:
- Sắp về với tử thần mà sao mọi người hăng hái thế ?
Cả thế giới như nhìn A Vĩ bằng con mắt tiếc thương, cậu khó hiểu nhìn mọi người:
- Sao đấy ?
Theo ánh nhìn của mọi người A Vĩ quay đầu ra sau, chân cậu nhóc đứng không vững nữa rồi.
Nguyên Thần nhướng mày với A Vĩ, nhân viên bên cạnh đỡ lấy cậu nhóc đang sắp ngất đến nơi.
- Tử thần ? Là ai thế ? - Nguyên Thần tựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728475/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.