Giữa chốn nhân gian gặp được một người đã ấn định là tri kỷ, có mạo hiểm lắm hay không ?
Chuyện tình cảm là một giấc mộng, con người tỉnh ngộ thì chính là lúc mộng tan. Chuyện tình cảm cũng là một vở kịch, khi người đi rồi thì kịch cũng phải tàn.
Phương Dịch và Nguyên Thần đang lén nghe ngóng, ngay lúc mẹ Phương đập vỡ cốc thì anh định xông ra. Nguyên Thần kéo anh lại, lắc đầu bảo anh đừng ra.
Hắn ôm anh trở về giường, bày đủ trò cho anh giảm bớt căng thẳng.
- Anh rất yêu mẹ. - Phương Dịch đột ngột lên tiếng.
- Em biết.
- Mẹ luôn bảo rằng rất áy náy khi không cho anh một gia đình trọn vẹn. Nhưng đối với anh, tình cảm và những điều mẹ mang đến cho anh còn lớn hơn cả một gia đình.
Phương Dịch nằm lên đùi Nguyên Thần bày tỏ, hắn không lên tiếng chỉ lẳng lặng nghe lời anh kể. Hắn biết anh là con nuôi, nhưng chưa bao giờ nghe anh nhắc đến chuyện đó.
- Họ bỏ rơi anh vào giữa đêm mưa trước cô nhi viện. Khi đó anh chỉ mới hơn hai tuổi. Bệnh đau dạ dày của anh là do không được họ cho ăn uống đầy đủ. - Giọng Phương Dịch vô cùng nhẹ nhàng, đương nhiên Nguyên Thần biết " họ " ở đây là ai.
- Ở cô nhi viện anh không muốn chơi cùng đám trẻ khác, cả ngày chỉ thích ôm gấu bông ngồi dưới gốc cây. Cho đến khi mẹ xuất hiện, mẹ bảo anh về sống với mẹ. Lúc ấy anh thật sự rất hạnh phúc, không thể diễn tả được...- Do đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728469/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.