Bên ngoài ô cửa kính đã có những hạt tuyết thi nhau rơi xuống.
Nguyên Thần nghĩ rằng Phương Dịch giận hắn mất rồi nhưng chẳng biết làm sao dỗ anh được. Đã gần 30 phút mà Phương Dịch vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Nguyên Thần quyết định bật máy tính tiếp tục công việc trong khi chờ đợi Phương Dịch.
Cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng bật mở, đôi chân trắng muốt từng bước khép nép ra ngoài. Nguyên Thần vì quá tập trung vào màn hình nên không phát hiện có người đã leo lên giường và đang từ từ tiến lại gần hắn.
Phương Dịch khép lại máy tính trên đùi hắn đặt lên tủ đầu giường. Bản thân ngồi lên thế chỗ của máy tính vừa nãy, anh choàng tay lên cổ hắn, đưa đôi môi ngọt ngào của mình chạm vào môi hắn.
Nguyên Thần như bắt được sóng, chủ động đáp lại nụ hôn. Tay hắn thoải mái ôm lấy bắp đùi non mịn rồi dần di dời lên cao. Bàn tay vẫn chu du theo làn da căng mọng lên đến tận eo, luồn vào cả lớp áo sơ mi trắng. Nhận ra điều không đúng, hắn dứt khỏi nụ hôn:
- Ngay cả quần cũng không mặc, anh là đang muốn gì đây ?
CẢNH H NẰM TRONG ẢNH. KHÔNG THÍCH H TUII VIẾT THÌ NEXT QUA.
- Hừm. Anh xem em như đồ chơi vậy à ? Vừa chơi chán đã bỏ rơi người ta rồi.
Phương Dịch vẫn nằm im. Nguyên Thần hôn lên cái trán đẫm mồ hôi:
- Hôm nay không mang anh vào phòng tắm được. Tự mình tẩy rửa. Ngoan, đừng lười.
Phương Dịch uể oải tự mình xuống giường, bước chân khệnh khạng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728455/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.