Nước mắt ta rơi xuống mu bàn tay chàng, chàng khẽ run lên, ta đáp:
“Không ai đáng hơn chàng.”
Một tiếng thở dài khẽ khàng, tựa như là chấp nhận, lại như lời nguyện thẳm sâu được Phật nghe thấy:
“Thì ra Bồ Tát thật sự đã cúi mắt vì ta.”
Ta vòng tay qua cổ chàng, khẽ nói bên tai:
“Vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời Bồ Tát nhé.”
14
Trong lúc đang bắt mạch cho Tạ Sách, vị quân y phụ trách khám cho chàng bị một thư sinh áo trắng kéo đến.
Khi Tạ Sách lại lần nữa nhắc đến bàn tay bị bỏng của ta, ta mất kiên nhẫn khẽ gõ lên mu bàn tay chàng:
“Đã bôi t.h.u.ố.c rồi, ta tự biết chừng mực.”
Minh Tín hầu gia cuối cùng cũng im miệng.
Vị quân y đeo hòm thuốc, vừa gặp ta liền đưa ra hồ sơ bệnh án.
Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, trái tim đang treo lơ lửng của ta cũng yên ổn hơn phân nửa.
Vị lão y này y thuật cao minh, tất cả các phương t.h.u.ố.c hiện đang dùng đều là tốt nhất.
Đôi chân của Tạ Sách mỗi ngày đều được xoa bóp, sau bữa tối cho đến trước khi đi ngủ, chàng đều cố gắng đứng dậy, dựa vào vật chống để tập đi.
“Dạo gần đây, khi gõ nhẹ, chân tướng quân thậm chí đã có phản ứng. Chỉ tiếc y thuật của lão phu có hạn, chỉ dám duy trì như hiện tại, không dám mạo hiểm tiến thêm.”
Tạ Sách quả thực quá quý giá, đến bước này, sự do dự của Lão La vốn chính là giữ thế an toàn.
Chắc hẳn về sau tóc ông cũng sẽ bạc thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bo-tat/4820380/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.