Hoán Trúc giọng cung kính mà không hèn nhún:
“Khối trầm hương đất đỏ này, hầu gia đã tìm suốt năm sáu năm trời mới có được miếng tốt nhất, lại mời cao tăng Bắc Hà khai quang, xin quận chúa xem có ưng không?”
Ta lật thêm một trang sách:
“Đem trả lại đi.”
Đến buổi trưa, Hoán Trúc lại mang đến một con d.a.o găm bằng răng sói.
“Con d.a.o này là do hầu gia, thủa niên thiếu, sau khi lang vương đầu tiên mà ngài thuần phục c.h.ế.t đi, tự tay mài thành. Xin quận chúa thưởng thức.”
Ta vẫn đang chỉnh lại bệnh án, cây bút trong tay chưa dừng:
“Trả lại đi.”
Đến chạng vạng, Hoán Trúc đẩy xe lăn đưa Tạ Sách đến Lâm Phong viện.
Ta đang nghiên cứu kỳ phổ, thoáng ngạc nhiên một chút rồi hỏi:
“Hôm nay chẳng phải ngày chẵn, hầu gia đến đây có việc gì?”
Hoán Trúc và Triển Xuân rất có mắt nhìn, lặng lẽ lui ra khỏi nội thất.
Tạ Sách mím môi:
“Là lỗi của ta. Hôm qua lúc ném bình hoa, ta không biết người đứng đó là nàng.”
Ta đặt kỳ phổ xuống:
“Hầu gia cho rằng ta giận vì chuyện ấy sao?”
Hôm nay Tạ Sách mặc áo gấm xanh nhạt.
Trừ đêm tân hôn, ta hiếm khi thấy chàng mặc loại sắc sáng như vậy, sắc áo khiến gương mặt chàng càng thêm tái nhợt.
Đôi mắt được che bằng một dải lụa đen, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng không chút huyết sắc.
“Quận chúa.”
Giọng Tạ Sách đột nhiên hạ thấp:
“Ta chỉ là… muốn giữ lại trước mặt nàng một chút thể diện.”
Cảm xúc mãnh liệt dâng trào, ta nghiêng đầu đi, nén nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bo-tat/4820379/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.