ôi Về Một Mình Thôi.
Lam Bích ngủ được một giấc ngắn thì lại ngồi dậy, ra cửa sổ đứng nhìn về phía cổng điền trang.
"Anh ấy lâu về vậy?"
Cô tự hỏi câu đó đến lần thứ hai mươi thì cổng điền trang mở.
Mười giờ đêm, tiếng còi xe của Mặc Điền vang lên, hai gia nhân chạy vội ra đón chủ, Lam Bích nghe tiếng, đến bên cửa sổ, nhìn xuống. Cô thật sự rất muốn gặp Mặc Điền. Ngày mai anh về sớm, sợ khi cô thức dậy thì điền trang đã vằng người. Nghĩ đến đó, Lam Bích thấy khó chịu, nên đã choàng nhanh áo khoác ngoài, bước khỏi phòng.
Lam Bích chạy đến nửa cầu thang thì đã thấy Mặc Điền đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách lớn, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt mệt mỏi.
"Anh Điền, anh mệt lắm ư?"
Mặc Điền nghe hỏi, mở mắt ra mơ màng nhìn Lam Bích:
"Sao giờ này mà em chưa ngủ?"
"Em nghe tiếng xe anh về, nên xuống gặp anh."
"Xin lỗi đã làm em thức giấc, tôi về phòng đây."
Lam Bích cuống quýt sợ Mặc Điền bỏ về phòng sẽ không nói được điều cần nói, nên đưa tay ngăn anh, giọng nài nỉ:
"Mai em về thành phố với anh được không?”
"Không!"
"222"
"Tôi có chuyện gấp ở công ty, nên chäc sẽ về một mình thôi.
Em ở lại đây thêm vài ngày nữa cho thoải mái. Bữa khác hẳn về!"
Lam Bích ngỡ ngàng, cô nhận thức rõ sự rẻ rúng của bản thân. Bỏ qua tự tôn, Lam Bích đã công khai bày tỏ tình cảm của mình dành cho Mặc Điền, sự ân cần của cô cuối cùng chỉ nhận lại một thái độ băng giá.
"Mặc Điền hoàn toàn không có mình trong lòng!"
Ý nghĩ cay đắng khiến nước mắt ở đâu ứa ra không ngăn được trên gương mặt xinh đẹp của Lam Bích.
Mặc Điền khi đó đã xoay người bước lên cầu thang, tới lưng chừng thì nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào, nên dừng lại, nhìn về phía phòng khách.
Đôi vai run run sau làn áo khoác lụa khiến Lam Bích trở nên nhỏ nhoi, tội nghiệp. Mặc Điền chạy vội xuống, đỡ lấy
người vợ của mình, dìu cô ngồi xuống ghế, nói khế:
"Đừng khóc, em bé sẽ buồn. Em ở đây thêm một chút để tận hưởng không khí trong lành, tôi là vì công việc mà về thôi."
"Em muốn về cùng anh. Em không ở đây một mình đâu, buồn lắm”
Nói xong, Lam Bích dụi đầu vào ngực Mặc Điền, khóc ngon lành như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống áo Mặc Điền, thấm vào da anh, khiến anh chùng lòng.
"Đừng khóc, Lam Bích!"
"Không!"
"Được rồi, tôi sẽ về cùng em."
Gương mặt ướt đẫm ngẩng lên, nhìn thẳng vào sự bối rối của Mặc Điền:
"Anh nói thật không?" "ừ" "Vậy mai ta về cùng nhau hả anh?"
"Ừ"
Tối đó, Hòa An rửa chén bên cạnh mẹ, gương mặt dàu dàu của cô khiến mọi người trong nhà không ai được vui.
"Bà nó, con gái chúng ta làm sao vậy?”
"Nó như bị thất thần sau khi gặp một người khách tối nay đó ông."
"Khách? Nam hay nữ?”
"Nam. Một người có vẻ rất giàu." "Hay là ba Mi Sa?"
"Ừ nhỉ? Sao tôi không nghĩ ra vậy?"
Hai người già ngồi nhìn nhau lo lắng. Lát sau, thấy Hòa An dợm bước lên phòng thì lên tiếng gọi cô lại.
"Này con, lúc nãy là ba của Mi Sa phải không?” "Dạ phải." "Anh ta muốn gì?"
"Tụi con xong chuyện rồi. Từ giờ chúng ta sẽ không nói đến anh ta nữa nhé!"
"Ừ, vậy cũng tốt. Con luôn có chúng ta mà." Hòa An thở hắt ra, tim cô nhói lên một nhịp.
Về đến phòng, bao nhiêu mệt nhọc ập xuống một lượt, khiến Hòa An chỉ muốn nằm im. Nước mắt cố ghìm từ mấy tiếng trước giờ thi nhau rơi xuống. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, dù luôn chống đối "ba Mi Sa", nhưng sâu thẳm bên trong lòng Hòa An, là một mong cầu yêu thương bền lâu. Cô tham tiền, nhưng khi chấp nhận ở bên Mặc Điền không danh phận, cô đã thực sự yêu anh.
Mi Sa xuất hiện là lựa chọn của Hòa An, con bé không phải là mưu cầu chỗ đứng ở Mặc gia của cô như Mặc Điền vẫn nghĩ. Mi Sa xét đến cùng, là món quà tình yêu Hòa An muốn tặng người đàn ông của cô.
"Dại dột! Mình thật dại dột quá!"
Hòa An nhìn mình trong gương buồn bã thốt lên.
"Mình đã cố gắng thay đổi một người tột đỉnh lạnh lùng. Anh ấy không hề yêu mình, chỉ muốn chiếm hữu mà thôi, nên mình đã tự đau lòng rồi!"
Khỏa thân, Hòa An ngâm mình trong bồn nước ấm. Cô nhớ lại đêm trước, khi đến điền trang của Mặc gia, đã bị Mặc Điền cưỡng hôn thế nào. Nụ hôn dài khiến Hòa An không thở được, phải tựa hẳn vào người Mặc Điền, ngáp như một chú cá con tội nghiệp.
Nếu Mi Sa không đạp đột ngột, và Mặc Điền không ngỡ ngàng nhận ra con gái anh đang cử động thì mọi chuyện không biết còn đến đâu.
Hòa An nhớ Mặc Điền đã hỏi cô trong hơi thở gấp:
"Con bé cảm nhận được phải không?"
"Phải, con bé luôn phản ứng khi tôi vui hay buồn."
"Em yêu đứa trẻ này nhiều lắm sao?"
Hòa An đã gật đầu, nhẹ nhàng xoa bụng mình. Mặc Điền thấy thế cũng chạm tay vào bụng Hòa An, và anh bị chấn động với hai cú đạp mạnh của em bé.
"Con bé bảo anh đừng làm phiền tôi nữa đó!"
Hòa An chế giễu Mặc Điền, trong khi anh lúng túng không biết phải làm sao cho đúng.
"Bị đạp vậy chắc em khó chịu và đau nữa phải không?"
"Không, bình thường thôi. Mi Sa phải đạp nhiều thì tôi mới yên tâm là con bé khỏe"
"Em có vẻ là một người mẹ tốt. Phải nòi là tôi rất hài lòng, Hòa An ạ”
Hòa An đột nhiên muốn gây hấn. Mẹ kiếp, anh ta từng có lúc muốn mình hủy đứa bé đi, giờ còn bày đặt hài lòng này hài lòng nọ.
"Anh thôi đi! Chẳng phải anh từng muốn tôi phá thai hay sao?"
Mặc Điền chết lặng với câu hỏi có ý mỉa mai của Hòa An. Anh tức giận bóp chặt hai vai Hòa An, khiến cô la oai oái.
"Ngay hôm đưa tiền bảo em phá, tôi đã thấy không yên †âm, nên quay lại định nói với em để đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Ngờ đâu em chuồn nhanh quá..."
"Ừ, tôi chuồn đó. Rồi có thoát khỏi việc bị anh ám không?"
"Giờ thì em nói gì cũng được. Tôi sẽ không cho phép em chuồn nữa đâu. Đứa nhỏ này là cốt nhục Mặc gia, sao dễ dãi được."
Hòa An nhớ lại, ngày Mặc Điền ôm cô ngủ khi cô đến nhà tìm anh, cô đã từng muốn nói cô tặng Mi Sa cho Mặc Điền, để anh trở thành một người đàn ông trọn vẹn, nhưng sau tự biết không nên mạo hiểm, nên đã im lặng.
"Anh ấy không bao giờ đủ tinh tế để biết điều mình muốn nói. Từ nay hãy đừng mơ mộng nữa, yêu mình và yêu Mi Sa thôi, Hòa An ơi!"
Bốn giờ sáng, khi sương mù còn giăng mờ phố núi, Mặc Điền đã bị một cuộc điện thoại cướp mất giấc ngủ chập chờn.
"Mặc tổng, công trình có chút vấn đề, anh về sớm được không?"
"Tôi về ngay đây. Anh ra công trường trước đi."
Thay đồ nhanh như chớp, Mặc Điền rời khỏi phòng, chạy xuống chỗ quản gia bảo gọi người đưa anh ra sân bay gấp. Trực thăng của Mặc gia đã chờ sẵn ở đó từ nửa tiếng trước theo lệnh điều động của phó tổng Mặc thị.
"Việc ở đây giao ông quản. Có gì báo tôi."
Quản gia gật đầu, nhanh nhẹn khép cửa xe lại và vẫy tay chào tạm biệt thiếu gia của ông.
Lam Bích nghe lao xao dưới sân, cũng tỉnh dậy, nhoài người qua cửa sổ nhìn ra cổng. Cô không thấy gì ngoài cái bóng cao gầy của quản gia đang khuất dần sau đám cây lá.
"Ông ta dậy sớm nhỉ?"
Không ngủ lại được nữa, Lam Bích vào phòng tắm thay đồ, chuẩn bị cho chuyến bay cùng Mặc Điền sáng sớm nay.
"Chị Loan, mang vali xuống phòng khách cho tôi nhé."
Người giúp việc thấy chủ nhân vui vẻ thì cũng vui theo, mỉm cười với Lam Bích.
"Tiểu thư, cô đi chậm thôi, để em bé ngủ." Lam Bích hài lòng lấy tay xoa bụng, thì thầm: "Chúng ta về nhà, cùng với ba của con, Mi Mi ạ!"
"Hôm nay chắc tiểu thư về lại Mặc gia rồi. Tôi sẽ xin phép. phu nhân theo chăm sóc cô."
Lam Bích không đáp lại, chỉ mỉm cười hài lòng.
Hai người họ xuống đến phòng khách lớn thì ngoài trời đã hửng lên một chút, đồng hồ vừa gõ năm tiếng.
"Giờ này ra sân bay sẽ mát lắm đây. Về đến thành phố là vừa kịp cho anh Điền ăn sáng."
Họ, một chủ một tớ nói chuyện rất vui vẻ khi ngồi đối diện nhau trên sofa. Một lát, Lam Bích bảo chị giúp việc đi tìm quản gia, nhờ ông ta gọi Mặc Điền.
Chị giúp việc xuống vườn sau thì thấy quản gia đang tưới lan. Chị ta liền vui vẻ chạy lại, nói:
"Phiền ông gọi Mặc thiếu gia, tiểu thư chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng ra sân bay rồi."
Gương mặt khó hiểu của quản gia khiến người giúp việc chột dạ. Chị ta hoàn toàn không nói gì sai, hay thất lễ, sao lại bị nhìn với ánh mắt kỳ lạ này?
"Quản gia, phiền ông báo cho Mặc thiếu gia..."
"Mặc thiếu gia đi cách đây bốn mươi phút rồi, cô Loan."
Người giúp việc hoảng hốt nhìn quản gia, không biết phải ứng xử sao cho phải, nên cứ đứng im, mắt trân trân không chớp.
Mãi một lúc, định thần lại, chị ta mới lên tiếng:
"Là thiếu gia hứa sẽ về thành phố với tiểu thư tôi!"
Quản gia hình dung ra sự nghiêm trọng của vấn đề nên kéo chị giúp việc đi về phía phòng khách.
"Thưa thiếu phu nhân, sớm nay có sự cố khẩn cấp, Mặc thiếu gia đã về thành phố bằng trực thăng của công ty rồi ạ!"
Không cho thời gian để Lam Bích phản ứng, quản gia nhanh nhảu nói thêm:
"Nếu thiếu phu nhân muốn đi ngay, tôi sẽ cho gia nhân đưa người ra sân bay. Mặc thiếu gia xong việc, chắc sẽ vui lắm nếu gặp thiếu phu nhân ở thành phố."
Lam Bích mặt như hóa đá, lặng lẽ gật đầu:
"Ông cho người đưa tôi ra sân bay đi. Tôi muốn về nhà."
Hai tiếng sau, chuyến bay của Lam Bích khởi hành. Nhìn qua khung kính máy bay, tam tiểu thư Hoãng gia thì thầm với chính mình:
"Mày thật đáng thương, Lam Bích! "
Người giúp việc nhìn thấy vẻ đau khổ của chủ nhân, lòng cũng không mấy dễ chịu, bất giác đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay
gầy guộc của Lam Bích.
"Tiểu thư, để cho ông trời định đoạt. Cô chỉ cần đừng cưỡng cầu thôi. Của cô là của cô."
Loan không dám nói: "Không của cô, càng cố càng đau lòng."
Vế sau này, không cần phải nói, Lam Bích đã tự hiểu, từ sáng sớm nay.