Rời khỏi quán của Hòa An, Mặc Điền lái xe đi vòng khắp cao nguyên T.
"Cô ta làm cái quái gì vậy? Hình như mình cho chưa đủ nhiều tiền?"
"Trước đây cô ta bướng bình, nhưng biết nghe lời, giờ cô ta chướng khí, khó đoán thật."
"Tối nay, sẽ đến chỗ cô ta thêm lần nữa?"
Có quá nhiều những suy nghĩ khiến Mặc Điền mệt đầu, anh không ngờ Hòa An lại rắc rối đến vậy. Chuyện hợp đồng trợ cấp là do anh nghĩ ra, sau khi thấy Hòa An vui vẻ leo lên xe của người cô ngọt ngào gọi là "chồng".
Cảm giác bị "qua mặt", bị "phản bội", không cho Mặc Điền an yên, anh không từ bỏ được suy nghĩ Hòa An là người phụ nữ thuộc về mình. Việc cô chấp nhận bên anh hai năm nay như tình nhân bí mật, dù anh đang có một mối liên hôn của giới làm ăn đã cho phép dạng suy nghĩ đó tồn tại.
"Hòa An từng nói yêu mình. Cô ấy vẫn còn yêu." Bám víu vào cảm xúc trong quá khứ chưa bao giờ là giải pháp đúng đản, Mặc Điền biết điều đó, nhưng anh không thể
nào khống chế được những cơn sóng lòng.
"Mình không yêu cô ấy đâu, nhưng cũng không ai có được. cô ấy khi mình không cho phép!"
Vô lý, sự vô lý hiện diện trong mọi kết luận của Mặc Điền, vẫn không khiến anh chịu nhìn nhận lại.
"Ngắn gọn thôi, tối nay đến chỗ Hòa An. Cô ấy nhất định phải ký!"
Mặc Điền mỉm cười, nhìn những tàng cây đang thẫm lại dưới ánh hoàng hôn đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-ngu-chu-la-ba-chau-/3437162/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.