"con muốn tìm ai thì cứ việc, những gì cần nói mẹ đã nói, tin hay không tùy con!" Trịnh Tú Quân chẳng có gì là sợ hãi, chỉ điềm nhiên nhấp trà.
"được, tốt nhất như mẹ nói, cũng hy vọng mẹ đừng giở trò!!" Tống Hàn Quân lạnh nhạt, nói chính xác hơn là đang kiềm nén cơn giận của mình với bà "nhưng vẫn là phiền mẹ giải thích một chút!"
Nói rồi hắn chỉ tay vào đống ảnh hắn vừa vung trên bàn.
Trịnh Tú Quân lại lia mắt đến tay hắn, nhìn một lúc rồi đáp "mẹ đi bàn công việc cũng phải báo cáo với con sao?"
"đương nhiên không cần, con không có hứng thú với công việc của mẹ, nhưng người mẹ hợp tác... liên quan đến con, con không có quyền hỏi sao?" Tống Hàn Quân mặt không biến sắc, nhìn thẳng vào mắt bà.
"thế liên quan gì đến con?" Trịnh Tú Quân lại nhấp thêm một lần trà.
"năm đó, đám nhân viên trên du thuyền đâu chỉ có bấy nhiêu người đó... Đúng không?" ánh mắt Tống Hàn Quân bỗng nhiên sắc lại.
Trịnh Tú Quân thẳng thắng đối diện với thái độ tra hỏi của hắn, điềm tĩnh đáp "chỉ có bấy nhiêu!"
"ý mẹ là, Đinh Kiệt lúc đó... cũng là một trong số ba mươi nhân viên?"
_______Sáu năm trước_______
Một thiếu niên tinh nghịch đang xoắn cao tay áo dài, khuôn mặt nghiêm túc cực kì, ánh mắt chăm chú vào điện thoại dần đen đi tám phần.
"sao thế?" một nam nhân khác khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng lịch lãm vô cùng, vừa mở cửa bước vào liền thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-bao-la-cua-toi-em-cung-la-cua-toi/2471193/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.