"em che cái gì?" Tống Hàn Quân phì cười gỡ hay tay cậu ra "xem cứ như chưa như vậy bao giờ!"
"rõ ràng là chưa aa!!" Ân Thiên Cát chu chu môi ra vẻ ủy khuất.
"vậy hôm đó..."
"anh còn dám nói? Hôm đó không phải anh chuốc em say....."
Càng nói càng đỏ mặt, thanh âm cũng nhỏ dần, Ân Thiên Cát lúc này chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất cho rồi...
Thời điểm Tống Hàn Quân nhắc đến hẳn là đêm sinh nhật của hắn đi.
Tuy hắn là đại thiếu gia nhà họ Tống nhưng tính cách rất điềm tĩnh, không thích phô trương như những cậu ấm cô chiêu nhà khác,cũng không thích tiệc tùng đông đúc. Thứ mà hắn thích trên đời này duy chỉ có một, là Ân Thiên Cát. Chỉ khi nhìn thấy cậu thì hắn mới vui vẻ hoạt bát hơn ngày thường. Còn lại đều rất lạnh nhạt, ngay cả ba mẹ và em gái cũng không ngọai lệ.
Chính vì thế, sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của hắn chẳng thiết mời ai, chỉ cần Ân Thiên Cát là đủ. Mà nhắc đến lại buồn cười....
Tối hôm đó Ân Thiên Cát đúng như lời hứa, đến nhà riêng của Tống Hàn Quân, hơn nữa còn tay xách nách mang một đống túi to túi nhỏ, nhìn chẳng khác gì bà vợ nhỏ đi chợ về cả.
"Cát nhi?" Tống Hàn Quân nghe tiếng chuông cửa reo còn tưởng cậu quên mang chìa khóa, vừa mở cửa ra liền giật mình "cái gì nhiều vậy?"
"xách giúp em đi!!!" Ân Thiên Cát vội dồn hết túi trên tay mình qua cho hắn, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-bao-la-cua-toi-em-cung-la-cua-toi/2471191/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.