Bụng đau càng lúc càng lợi hại, Ân Thiên Cát sắp chịu không nổi nữa, kéo chăn lên nhét vào miệng, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
'đau quá!'
Đợi đến khi Tống Hàn Quân mang sữa nóng chạy đến, toàn thân Ân Thiên Cát đã đầm đìa mồ hôi, hai mắt ướt đẫm. Hình ảnh mà hắn nhìn thấy chính là Ân Thiên Cát cuộn người khổ sở, cắn răng nhịn đau đến rơi lệ.
"Cát nhi!!" Tống Hàn Quân đặt cốc sữa lên bàn, gấp gáp chạy đến cậu.
Ân Thiên Cát nhìn thấy hắn trở lại, hơi thở hổn hển ngồi dậy, thả chăn trong miệng ra, hai chân quỳ trên đệm nhào đến ôm lấy hắn khóc nức nở như một đứa bé.
"Hàn Quân, đau... ngrrr"
Tống Hàn Quân đau lòng muốn chết, rất nhanh đã ôm người vào lòng, vươn tay đến xoa bóp dọc hai bên hông cậu.
Hình như có chút tác dụng, Ân Thiên Cát vùi mặt vào vai hắn, cảm giác không còn quá đau nữa, cố gắng ổn định hơi thở một chút liền ngẩng đầu dậy, mè nheo với hắn.
"không thì sinh mổ?" Tống Hàn Quân không nỡ nhìn thấy cậu chịu khổ, vừa xoa bóp vừa nhỏ giọng đề nghị.
Ân Thiên Cát vậy mà lại lắc đầu. Trước đó còn kêu la sợ đau các thứ, hiện tại lại không chịu sinh mổ.
"không phải tốt nhất vẫn là sinh thường sao? aa..." trong bụng lại truyền tới một cơn đau không báo trước, Ân Thiên Cát vừa nói xong liền nhịn không được ôm bụng rên nhẹ một tiếng.
Đương nhiên sinh thường là tốt hơn rồi, nhưng là, em có chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-bao-la-cua-toi-em-cung-la-cua-toi/2471143/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.