Nhân lúc đợi Liêu Kính Phong về , cô chạy vào phòng tắm . Anh không cho cô ngâm nước vì sức khỏe yếu , thế nhưng ngâm bồn lại là sở thích của cô. Liêu Kính Phong không có ở nhà , cô lén lút xả nước rồi thả quần áo bước vào bồn , nhắm tít mắt lại với vẻ mặt mãn nguyện.
Cô đang mải mê hưởng thụ khói bốc lên từng đợt từng đợt ở trong không gian kín đáo , đột nhiên cô nghe thấy giọng người đàn ông quen thuộc vọng đến :“Phu nhân đâu?” Người hầu thành thật báo cáo lại với Liêu Kính Phong :“Phu nhân nói cô ấy muốn đi tắm. Chắc hiện giờ đang ở trong phòng tắm ạ”
Cô gái vừa dứt lời , Bạc Băng đã hấp tấp ngồi dậy khỏi bồn tắm , túm đại một chiếc khăn chạy ra ngoài , tiếng cửa đẩy ra , Liêu Kính Phong nhìn thấy Bạc Băng vội vã chạy ra ngoài , do sự xuất hiện đột ngột của Liêu Kính Phong , cô mất thăng bằng chao đảo , anh theo phản xạ vươn tay ra đỡ lấy.
Cả vòng ngực trần trụi đang còn ấm nóng dính chặt vào tay anh , Liêu Kính Phong đen mặt đỡ cô dậy sau đó lại bế thốc cô lên , nhấc chân cô khỏi vũng nước dưới sàn cau có :“Chạy làm gì?”
Bạc Băng đưa tay che đậy cơ thể cứ nửa hiện nửa ẩn , thoáng chốc da mặt liền đỏ bừng lên. Liêu Kính Phong nhanh chân đưa cô ra khỏi nhà tắm , bước đi chắc nịch đều đều. Anh đặt cô lên giường , Bạc Băng liền lăn một vòng quấn chặt chiếc chăn vào người.
Anh lấy cho cô một bộ quần áo , kéo Bạc Băng từ trong chăn ra , vẻ mặt không được vui :“Không nghe lời?”
Bạc Băng yên vị để anh mang lại quần áo cho mình , cười một cách gượng gạo :“Tôi khỏe rồi mà”
Nhắc đến hai chữ “giải trí” đã đủ làm cho Liêu Kính Phong cau chặt ấn đường , anh không nhanh không chậm đáp :“Không được” Bạc Băng hít một hơi thật sâu mà nói :“Tôi muốn xác định lại mối quan hệ giữa hai chúng ta một chút , thật ra anh xem tôi là gì?”
Anh thong thả nâng ly rượu lên nhìn cô , nhấp một ngụm mới trả lời :“Em là vợ tôi”
Lần này có vẻ như cô gái đang vô cùng nghiêm túc làm Liêu Kính Phong cũng đột nhiên căng thẳng , lại nghe cô nói :“Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được lý do mà anh muốn cưới một người không rõ sống chết như tôi về là gì , đã vậy còn phải tốn không ít tiền đổ về Bạc thị …”
“…lấy thân phận và địa vị của anh lúc này , muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng thể có? Cứ coi như anh lập dị thích những người hôn mê sâu , cũng đâu phải chỉ có một mình tôi”
“…”
“Bất luận là như thế nào , bây giờ anh đã cưới tôi về thì cũng nên đối xử với tôi công tâm một chút , vợ chồng không phải là quản chế nhau , anh càng muốn khống chế tôi , càng ép buộc tôi chỉ làm cho tôi càng muốn…rời khỏi anh”
“Dừng lại đi” Liêu Kính Phong cắt ngang nhẹ nhàng đứng trước mặt Bạc Băng nhìn cô từ trên xuống :“Những lời nãy giờ mà em nói rốt cuộc chỉ là muốn được tôi cho phép em rời khỏi tôi?”
Bạc Băng ngẩng đầu lên có chút khẩn trương :“Nãy giờ tôi nói anh nghe có hiểu không , tôi chỉ là không muốn bị khống chế , bị ép buộc , tôi là người thích được tự do , và tôi nghĩ là vợ chồng thì nên cho nhau cái quyền ấy…”
“…Liêu Kính Phong , đây là món nợ của Bạc gia , tôi nhất định sẽ không bỏ trốn trước khi anh nói rằng món nợ này đã trả xong rồi đâu”
Liêu Kính Phong quay đi , đúng thật là anh đã cưới cô về theo phương thức đó nhưng lại không muốn cô đem món nợ ra như một thứ ràng buộc vô hình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]