Một lúc lâu sau, Lý Chuẩn mới nói: "Cho nên có một số việc chỉ là trời đất đưa đẩy, chúng ta cần gì phải so đo về việc nó đã bắt đầu như thế nào nhỉ?"
"Cũng phải." Bạch Linh gật đầu: "Cậu nói rất đúng."
Thực sự không cần so đo.
Dù sao hai người đã là châu chấu cùng chung một sợi dây rồi.
Nhiệt độ vào ban đêm giảm nhanh chóng.
Hơn một giờ sau, Bạch Linh bắt đầu hắt hơi.
Lý Chuẩn lập tức cởi áo khoác mặc cho cô, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là từ chối anh.
“Cậu sẽ bị cảm lạnh mất.”
“Nhưng cậu đã bị cảm rồi.” Một giọng nói không cho từ chối từ trong bóng tối truyền đến.
Động tác tay của Lý Chuẩn không dừng lại, Bạch Linh bị anh bọc kín mít.
Sau đó, thang máy lại rơi vào im lặng.
"Tôi cảm thấy mình có chút thê thảm." Bạch Linh khịt mũi.
Không gian chật hẹp này dường như rất thích hợp để nói ra một số tâm tư thầm kín chôn sâu trong lòng.
Dường như mọi người sẽ lãng quên sau khi bước ra ngoài.
"Cậu biết không, tôi đã có một giấc mơ." Bạch Linh nhỏ giọng nói: "Rất rất chân thực... giấc mơ ấy."
Nếu bây giờ kể lại thì tất cả đã từng tựa như một giấc mộng ngắn ngủi vậy.
"Trong giấc mơ của tôi, gia đình tôi bị hủy hoại vì Chu Miên Miên."
Bạch Linh chọn những phần quan trọng nhất, kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-va-tieu-kieu-hoa/3586313/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.