Lý Chuẩn rũ mắt, nhìn bàn tay của hai người nắm lấy nhau.
Khi vào thang máy là anh kéo cổ tay Bạch Linh.
Mà lúc ra khỏi thang máy lại là ngược lại.
Bạch Linh bấm mật mã mở cửa, tách một tiếng, cửa lớn mở ra, một con mèo màu cam nhảy từ trên ghế trong phòng ăn xuống.
"Cô về rồi..."
Giây tiếp theo, mèo béo giật bắn người.
"Ối! Sao cô dẫn anh ta về đây?!"
Nó như nhìn thấy ma, mở to con mắt màu đen trong bóng tối, nghiêng đầu nhìn Lý Chuẩn bị Bạch Linh kéo ngồi xuống ghế sô pha.
"Trời ơi, đẹp trai quá! Nếu không phải tận mắt được thấy người thật thì tôi không thể tưởng tượng ra nổi, vẻ đẹp này thật sự là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn..."
"Hai ngày trước nhà cậu còn chưa có con mèo này." Lý Chuẩn liếc nhìn nó.
"À, hôm qua nhặt được đó." Bạch Linh thản nhiên nói: "Tôi thấy nó đáng thương, cứ theo sau tôi không chịu rời đi nên nhận nuôi nó."
"Vậy tại sao nó cứ kêu meo meo với tôi vậy?"
"Ai biết được, có lẽ là nói nhiều thôi." Bạch Linh trả lời qua loa.
Con mèo ngước mắt nhìn.
Bạch Linh lấy từ hòm thuốc ra một bình Hoàng đạo ích, đổ dầu thuốc lên mu bàn tay Lý Chuẩn.
Vừa rồi anh đấm Trình Hành không hề nhẹ nên các đốt ngón tay hơi đỏ lên.
“Thương địch một vạn, hại mình tám trăm." Bạch Linh thở dài, dùng đầu ngón tay cẩn thận xoa dầu thuốc.
Lý Chuẩn chợt nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-va-tieu-kieu-hoa/3586309/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.