Chương trước
Chương sau
Thân hình dừng lại, hai người đồng thời đều quay đầu, liền nhìn thấy huynh đệ Hoàng Phủ Nam Ninh sóng vai xông vào phòng. 

"Tiểu bạch thỏ" 

"Tô Chiêu Nghi" 

Hai huynh đệ kêu to, bước nhanh về phía trước, chặn ngang đem nữ nhân của mình bắt lấy. 

Hạ Mộng sững sờ, Hạ Tình bên kia vẫn tiếp tục khóc nhào - - 

"Ngươi buông tay. Để ta đi. Ta không cần phải lưu lại ở cái địa phương quỷ quái này, ta muốn đi." 

"Nàng câm miệng." 

Tiếng khóc chợt dừng lại giữa chừng, Hạ Tình nháy mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hoàng đế bệ hạ một chút. Tiện đà - - 

"Ô..." Miệng lại kêu khóc, hai chuỗi kim châu tiếp tục rớt xuống. 

Ách... 

Hạ Mộng đầu đầy hắc tuyến. 

Nha đầu kia lá gan càng ngày càng lớn thì phải? Ngay trước mặt hoàng đế mà cũng dám đại náo khóc lớn như vậy. 

"Tiểu Tình..." 

Vừa định tiến lên khuyên một chút, thình lình một cỗ lực đạo lớn gia tăng phía trên cổ tay nàng, dùng sức dắt nàng đi ra ngoài. 

"Vương gia." Lại quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Nam Ninh lưu cho nàng một cái ót. 

"Đi." Cũng không quay đầu lại, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ lạnh lùng bỏ lại một chữ, liền kéo nàng vượt qua cánh cửa hướng ngoài cung chạy đi. 

“Nhưng là, tiểu Tình..." 

"Mặc kệ nàng. Hoàng huynh nói, kể từ sau khi mang thai, Tô mỹ nhân liền biến thành như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm cho nàng cãi lộn, ra sức khóc, bọn họ đều đã thành thói quen." 

Thật vậy chăng? 

Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng nhịn không được lại quay đầu lại xem một chút. 

Nha đầu kia mang thai phản ứng kịch liệt như vậy sao? Vì sao nàng lại cảm thấy mình hoàn hảo? 

"Đừng nhìn, nàng hay là nghĩ đến chuyện của Nam Vân đi? Hôn sự của nàng cùng thái tử Tàng Vu được tổ chức vào mười lăm tháng sau." 

Đầu nàng vốn còn đầy những hình ảnh bộ dạng vừa khóc vừa nháo của Hạ Tình, hiện tại đột nhiên lại nghe được câu nói như vậy, Hạ Mộng ngây ngẩn cả người: "Nhanh như vậy?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng. 

"Nhưng là, vương gia, không phải vừa rồi chàng mang theo Vân nhi đi... Sao lúc này chàng lại cùng hoàng thượng cùng nhau đi qua bên tiểu Tình vậy?" 

"Đó là bởi vì, đúng lúc thái tử Tàng Vu cũng vừa vặn ở chỗ hoàng huynh, còn không sợ chết ký nghị định hôn ước cùng hoàng huynh. Ta nói bọn họ nên giải trừ hôn ước, thái tử Tàng Vu kiên quyết mặc kệ, ta thiếu chút nữa đánh nhau với hắn. Cuối cùng, vẫn là hoàng huynh ra mặt, hắn liền nhân cơ hội chạy trốn. Thật sự là tức chết ta." 

Nói đến chuyện này, Hoàng Phủ Nam Ninh một bụng hỏa không phát ra được. 

"Ai nói cô chuồn mất? Cô chỉ không muốn động thủ với ngài." 

Tiếng nói vừa dứt, một âm thanh trầm ổn, mang theo vài phần kiêu căng lọt vào trong tai. Rồi sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một thân hình thon dài tuấn dật đứng trước mặt bọn họ - - toàn thân khiêm tốn cũng không mất chút rực rỡ, toàn thân tràn ngập khí chất cao quý, còn có khóe miệng hơi nhếch lên, không phải đối tượng bọn họ vừa thảo luận thì còn là ai? 

"Ngươi còn chưa cút?" Nhìn thấy hắn, lửa giận ẩn núp trong bụng Hoàng Phủ Nam Ninh lại bắt đầu hừng hực thiêu đốt, nhịn không được mà nói ra lời châm chọc. 

Tân thái tử nhẹ nhàng cười một tiếng. "Cớ gì hoàng huynh lại nói ra lời ấy? Chúng ta lập tức sẽ là người một nhà, cô chỉ đi dạo trong vườn anh rể, không có gì lạ nhỉ?" 

"Ai là hoàng huynh của ngươi?" Nghe kiểu xưng hô này, mặt Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thay đổi, liền lập tức hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. 

Tân thái tử lại cười đến càng thêm dịu dàng ấm áp: "Mặc dù biết ngài rất không muốn thừa nhận. Nhưng là, hôn sự của cô cùng Nam Vân đã định ra rồi, đây là sự thật. Rất nhanh, chúng ta liền sẽ trở thành người một nhà chân chính." 

"Ngươi…" 

"Vương gia." Người này, thù mới hận cũ, hơn nữa chuyện kích thích lúc trước, hiện tại trạng thái hoàn toàn không có ở đây, đầu óc hắn không chịu khống chế. Hạ Mộng vội vàng đè hắn lại, chính mình ra mặt cười nói, "Chưa chắc sẽ trở thành người một nhà, đó cũng phải xem số phần thái tử của ngài. Dù sao, khoảng cách đến hôn sự còn hai tháng, trong hai tháng này sẽ phát sinh cái gì, ai cũng không thể nói, ngài nói có đúng hay không?" 

Tân thái tử ngẩn ra, trên mặt hiện lên sự bất ngờ. 

"Ha ha, tiểu bạch thỏ, nói thật hay." Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lại phản ứng, nắm chặt tay của nàng, nhìn về phía tân thái tử, "Hơn nữa, nói không chừng, trên đường ngài về nước phát sinh sự cố cũng không chừng." 

Sắc mặt tân thái tử lại thay đổi. Nhưng là, tốt xấu gì tâm tư hoàng tử cũng kín đáo, hắn rất nhanh liền phản ứng kịp, khóe miệng lại nhếch lên, hai tay ôm quyền: "Nhận được sự quan tâm của hoàng huynh hoàng tẩu, cô nhất định sẽ không phát sinh loại chuyện như vậy." 

"Cái này có thể nói trước được sao?" 

Mỉm cười, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói. 

Khóe miệng tân thái tử giật giật. "Tứ hoàng tẩu, thay vì ở đây lo lắng cô sẽ phát sinh chuyện gì, không bằng người quan tâm nhiều đến thai nhi của mình đi? Hắn có thể quý giá hơn cô đấy." 

Nghe lời ấy, sắc mặt Hạ Mộng mãnh liệt thay đổi, một chữ cũng không nói được. Tâm Hoàng Phủ Nam Ninh cũng trầm xuống, dùng sức cầm tay Hạ Mộng: "Thái tử điện hạ, ngài đang ở đây nói bậy gì đó? Nữ nhi của bổn vương, ngươi không cần nhắc đến nửa chữ." 

"Ha ha, nghe nói Minh vương gia muốn nữ nhi đến điên rồi, ngay từ đầu cô cảm thấy rất lạ, bây giờ nhìn lại, dĩ nhiên là sự thật." Khẽ cười, tân thái tử chậm rãi nói ra một câu. 

Nói hắn không được nhắc lại, hắn cư nhiên dám nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ cảm thấy một hồi lửa giận bay thẳng lên trên đỉnh đầu. Hai mắt lập tức phun trào ra ngọn lửa, quả đấm siết chặt, một quyền dùng sức đánh tới - - 

"Ngươi im miệng cho bản vương." 

Tân thái tử vội vàng lách mình tránh thoát, nụ cười trên mặt phai nhạt một chút, miệng lại chưa từng ngừng nghỉ: "Như thế nào, giẫm lên uy hiếp của các người - - a". 

Thừa dịp hắn đang nói chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên tung ra một cước, đem hắn đá ra thật xa. 

Vốn là xem hai phe gây gổ, mọi người xung quanh đang do dự không biết có nên tiến lên khuyên giải hay không, dù sao một ngươi tham gia bên trong cũng là đương kim Minh vương gia. Người này bọn họ không thể thể trêu vào. Nhưng là, dưới ban ngày ban mặt, ngài ấy lại dán động thủ trong hoàng cung, này nói như thế nào cho phải? Nếu chuyện này truyền đến tai hoàng thượng, vậy nguyện một đám bọn họ nhất định sẽ bị nghiêm trị. 

Vội vàng muốn tiến lên khuyên giải, Hoàng Phủ Nam Ninh lại trực tiếp tiến lên, giơ chân lên lại muốn đạp. 

Tân thái tử thuận thế lăn một vòng, vội vàng ôm lấy một cây nhỏ bên cạnh, đứng lên. 

"Còn muốn chạy?" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh, giơ lên quả đấm lại muốn đánh. 

Mới đứng lên, căn bản không kịp phản ứng, trên mặt tân thái tử hung hăng bị ăn một quyền. 

"Ngươi dám đánh mặt cô?" 

Lập tức, mâu quang trầm xuống, hắn không né, ngược lại ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm. 

Nghe được lời ấy, Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩn ra, lập tức cười ha hả. "Thân là nam nhân, còn đi bảo vệ gương mặt?"

Tân thái tử nghiến răng nghiến lợi.Trực tiếp nắm chặt quả đấm cũng đánh một quyền tới. 

Hoàng Phủ Nam Ninh tự nhiên sớm có chuẩn bị, lập tức quay đầu đi, làm một đấm của hắn trở lại. 

"Ngươi." 

Không nghĩ tới trên mũi lại bị ăn một quyền, tân thái tử thấy hoa mắt, sắc mặt càng khó coi. 

"Ta đã sớm cùng ngươi nói không được đánh mặt cô" 

Dưới lòng bàn chân dùng sức, len lén dùng sức quét qua. 

Dưới chân Hoàng Phủ Nam Ninh không yên, thiếu chút nữa liền té xuống. 

Đã như vậy, lửa giận của hắn cùng hừng hực bốc hỏa. 

"Ngươi thật to gan. Thật dám động thủ với ta." 

Dưới chân hung hăng đảo qua, phản kháng đem hắn đánh ngã xuống đất. 

Bây giờ, cũng không cho hắn bất kì phản ứng nào liền trực tiếp đá lên một cước. 

Dù gì cũng là thái tử tài chí song toàn, cảm giác được tiếng gió vù vù truyền vào trong tai, một bóng mờ khổng lồ dần dần đánh úp lại, trong lòng căng thẳng, vội vàng cuộn tròn ngay tại chỗ một chút, song duỗi tay ra, hung ác chuẩn bị đem chân Hoàng Phủ Nam Ninh nắm ở trong tay. 

Một chân Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại giữa không trung, khóe miệng nhếch lên: "Còn dám ngăn ta lại? Hôm nay ta liền đánh chết ngươi, cái tên hỗn đản dám can đảm có tâm tư lộn xộn với muội muội ta" 

"Cái gì gọi là tâm tư lộn xộn với nàng? Cô quang minh chính đại qua cầu thân, hoàng đế của các ngươi cũng đáp ứng." Cắn chặt hàm răng, Tân thái tử hô lớn một tiếng. 

"Hắn đáp ứng thì như thế nào? Ta không đáp ứng." 

"Ngươi không đáp ứng lại có thể thế nào?" 

"Ngươi - - " 

Người này. Thế nhưng thừa dịp Hoàng Phủ Nam Ninh nói chuyện, thân thể hướng bên cạnh xoay một cái, hai cánh tay ra sức bẻ về hướng bên phải, hoàn toàn phá hư cảm giác cân bằng của Hoàng Phủ Nam Ninh, làm cho hắn nặng nề ngã xuống đất. 

Sau đó, Tân thái tử bắt lấy thời cơ, lại xoay người đem hắn đè dưới thân. "Hoàng huynh, ngươi nói, ngươi không đáp ứng lại có thể thế nào?" 

"Cút" 

Cho rằng như vậy hắn liền không thể đem mình xoay lại sao? Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh. 

Một con gà mặt trắng, cũng dám đấu võ với hắn? Ngay lập tức bắt lấy cánh tay của hắn, lại dùng lực kéo xuống dưới. 

Tân thái tử liền không ổn, thoáng cái ngã xuống đất. 

Cái cằm vừa nhấc, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh. "Bổn vương chính là không đáp ứng, thì như thế nào?" 

"Không thế nào cả" Tân thái tử cắn răng, ánh mắt kiên trì sáng ngời nhìn thẳng hắn. 

"Tốt, rất tốt." 

Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười. "Ngươi sắp chết cũng không hối cải, bản vương liền đánh chết ngươi" 

Nói xong, quả đấm giơ lên cao. 

"Không cần phải đánh vào mặt phải không?" 

Vừa nghe lời ấy, sắc mặt Tân thái tử tái đi, hai tay vội vàng che mặt. 

Ách... 

Hạ Mộng đứng ở bên cạnh, trên đỉnh đầu trực tiếp rơi xuống vô số hắc tuyến. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cũng hung hăng sững sờ, mâu quang lập tức lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Cái loại người như ngươi, cũng không nên sống sót trên đời, bổn vương muốn giết ngươi, đỡ phải gieo họa cho cả đời muội muội bổn vương." 

Bị hắn đè chết ở phía dưới, muốn phản kháng nhưng toàn thân lại không có nửa điểm khí lực, trong lòng tân thái tử co rút nhanh, cơ hồ đình chỉ hô hấp. Mọi người xung quanh cũng mở to hai mắt, bị tình hình xung quanh dọa cho ngây người. 

"Không được đánh!" 

Mắt thấy quả đấm sắp rơi vào trên mắt tân thái tử, chợt nghe một tiếng nữ bén nhọn hô to truyền đến, cơ hồ đem màng nhĩ mọi người đâm thủng. 

Ngay sau đó, một thân hình mảnh khảnh từ xa bay tới, một góc mép váy từ trước mắt nhoáng một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh liền cảm giác được một cỗ lực đạo khổng lồ truyền đến, đem hắn đẩy qua một bên. 

"Vân nhi?" 

Hai mắt trừng lớn, hắn không thể tin nhìn muội muội nhà mình, nàng... Đi tới trước mặt mình, một tay cản nam nhân kia ở phía sau. 

"Tứ ca, không được..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.