Chương trước
Chương sau
Hạ Mộng thân hình lập tức cứng đờ. Một trận rét run từ trong cơ thể phát ra. 

Chính mình sẽ không mệnh khổ như vậy đi? 

Qua một lúc."Tiểu bạch thỏ, bản vương rốt cuộc tìm được nàng, rốt cuộc tìm được nàng, rốt cục... Tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ..." 

Tiện đà, lại liên tiếp nhưng lời nói ngọt ngào đó truyền vào trong tai nàng, tựa hồ là lẩm bẩm tự nói, Hạ Mộng thở dài một hơi: hoàn hảo hoàn hảo, hắn là đang nói mớ. 

Nhưng là, ngay khi thở phào nhẹ nhõm, nàng lại cảm thấy trong lòng có chút co rút đau đớn. Nhịn không được quay đầu lại, xem tuấn nhan hắn ngủ say, nàng cắn cắn môi, nhẫn tâm quay đầu đi. 

"Minh vương gia, đa tạ ưu ái. Nhưng là, chúng ta vốn cũng không phải là người cùng một thế giới. Cho nên, về sau chúng ta ai đi đường nấy, không cần phải lại gặp nhau đi. Ngươi cũng không cần tìm ta nữa. Sau này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi tìm được ta." 

Dịu dàng bỏ lại một câu nói, nàng xoay người, rón rén đẩy cửa phòng ra, lặng lẽ đi ra ngoài. 

"Tiểu thư, người đã ra?" 

Đi được vài bước, một bóng đen từ sau một cây đại thụ nhảy ra. Người này, đúng là đã chờ hồi lâu Xuân Linh. 

Hạ Mộng gật đầu."Chúng ta đi thôi?" 

"Vương gia đâu?" Quay đầu lại xem một chút, Xuân Linh vẻ mặt khẩn trương hỏi. 

"Hắn ngủ thiếp đi, nếu như không có động tĩnh gì lớn hắn sẽ không tỉnh lại." Hạ Mộng nhỏ giọng nói. 

Xuân Linh vội vàng thở ra."Vậy là tốt rồi." Liền chủ động kéo tay của nàng, "Tiểu thư, mau đi theo ta? Ta đã đìm thấy đường đến cửa phía sau?" 

"Tốt." Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng đi theo phía sau của nàng. 

Ban đêm yên tĩnh, bầu trời sáng lạn hiện đầy ánh sao tinh. Mặc dù không có đèn lồng, nhưng trên mặt đất cũng đã sang chói một mảnh, rất dễ dàng nhìn rõ hết thảy trước mắt. Chủ tớ hai người đi một đoạn lại ngừng, tránh thoát tuần tra ban đêm nha hoàn bọn sai vặt, thật vất vả, rốt cục tới của sau. 

Nhìn thấy của gỗ đóng chặt, trên mặt Hạ Mộng hiện lên một chút cười nhẹ nhàng - - 

Tự do, đang ở trước mắt? Nàng sắp có được rồi? 

Nhưng là, đang khi nàng muốn đứng dậy đi qua mở cửa trong nháy mắt - - 

"Vương phi, đã trễ thế này, người muốn đi đâu?" 

Thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu, bên trong còn ẩn một nụ cười. Ở nơi này đêm lạnh như nước buổi tối, tự dưng làm cho Hạ Mộng thân thể run lên, tay chân cứng ngắc. 

"Tướng gia?" 

Xuân Linh cũng run lên, vội vàng xoay người, lập tức thấp hô ra tiếng. 

"Không nghĩ là ta sao?" Nhẹ nhàng cười, Lý Như Phong lững thững đi tới, "Vương phi, đã khuya, người không cùng vương gia ngủ, lại chạy đến cửa sau, xin hỏi là vì chuyện gì?" 

Phi? 

Hắn còn không biết xấu hổ nói cái gì cùng tên hỗn đản kia ngủ? 

Hạ Mộng khẽ cắn hàm răng, từ từ quay đầu lại, trên mặt đã hiện lên một tia cười lạnh: "Không giám giấu Lý gia, tiểu nữ đang định chạy trốn." 

Nghe vậy, Lý Như Phong giật nảy mình. Nữ nhân này, nàng có thể hay không quá thành thực rồi? 

"Vương phi, người tại sao phải chạy trốn?" 

"Tướng gia, ngài biết rõ tiểu nữ cũng không phải minh vương phi gì đó, ngài vì sao còn muốn nối giáo cho giặc? Nếu trên thuyền chạy không thoát, ban ngày cũng chạy không thoát, vậy ta cũng chỉ có thể buổi tối thừa dịp minh vương gia ngủ sau đó chạy? Bất quá..." Nhẹ nhàng cười một tiếng, "Xem ra, vận khí của ta đúng là không tốt, hiện tại lại bị ngài bắt được." 

Khốn kiếp? Tên khốn kiếp? Trứng thối? 

Ngoài mặt thì nói vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng, nàng đã dung những từ ngữ ác độc nhất ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn? Nam nhân khốn kiếp, đừng tưởng rằng nàng không biết, hắn rõ ràng chính là sớm đoán được như thế, cố ý ở chỗ này trông chừng, chờ nàng tự chui đầu vào lưới? Nàng càng không có quên, chính là cái nam nhân này, chính là hắn? Làm hại nàng lần đầu tiên chạy trốn đã thất bại? Nếu không, nàng làm sao luân lạc mức này? 

Lý Như Phong nghe vậy, chỉ cười."Vương phi, hạ quan không hiểu. Rõ ràng đi theo vương gia thật tốt, người vì cái gì không ngoan ngoãn theo ngài ấy, lại nghĩ muốn chạy trốn?" 

Hạ Mộng mắt lạnh nhìn hắn: "Ngài biết rõ ràng, ta không phải cái người gọi là minh vương phi." 

"Thật vậy chăng?" Nháy mắt mấy cái, Lý Như Phong vẻ mặt hiếu kỳ, "Nhưng vì cái gì, người cùng nha hoàn của người đều cùng minh vương phi và nha hoàn bên người nàng bộ dạng giống nhau như đúc đây?" 

"Ta làm sao biết?" Bĩu môi một cái, Hạ Mộng trả lời một cách vân đạm phong kinh, "Có lẽ thế gian này thực sự có sự trùng hợp như vây." 

"Nếu quả thật là trùng hợp như vậy, như vậy cũng thật khéo?" Cười gật đầu, Lý Như Phong kiên nhẫn cùng nàng đánh Thái Cực. 

Hạ Mộng hừ lạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn hắn. 

Lý Như Phong cười cười: "Như vậy, vương phi, hiện tại chạy trốn không thành, người định làm như thế nào đây?" 

Có thể làm gì đây? Cũng không thể ở trước mắt ngươi xông ra? Trời mới biết ngươi có thể hay không lại để cho người ta chặt một đao trên cổ ta. Cô nương ta hiện tại chỗ gáy vẫn còn ở mơ hồ thấy đau đây? 

Bĩu môi, Hạ Mộng liếc hắn một cái: "Đã như vậy, tiểu nữ tựa hồ chỉ có thể tìm đường chết." 

Cái gì? 

Lý Như Phong lần nữa bị lời của nàng làm cho khiếp sợ. 

Bất quá, không có khiếp sợ lâu, hắn liền bắt đầu cảm thấy luống cuống. Bởi vì, Hạ Mộng nói lời giữ lời, thật sự liền cắn răng một cái, hướng tường đất phía trước mặt đụng vào. 

"Tiểu thư?" 

Xuân Linh tựa hồ là người thứ nhất phát hiện tỉnh lại, vội vàng kêu to chạy tới. Lý Như Phong cũng bị hù dọa kêu to: "Nhanh lên, ngăn cản nàng lại?" 

"Là?" 

Hai gã thị vệ từ góc tối bay ra, ngay tại khi trán nàng chuẩn bị chạm vào tường đã kịp thời ngăn cản. 

Nguy hiểm thật. 

Nhìn thấy một màn này, Lý Như Phong cũng nhịn không được vỗ ngực một cái, nhẹ nhàng thở ra. 

Nữ nhân này, quả thực so với tưởng tượng của hắn còn khó hiểu nhiều lắm. 

"Minh vương phi." Gặp phải cảnh tượng trước mắt, ánh mắt hắn nhìn nàng đã mang theo môt chút thận trọng, " người sao phải khổ vậy chứ?" 

Hạ Mộng cười lạnh: "Trong sạch của ta đã bị phá hủy. Từ nay về sau, các công tử trong sạch còn ai muốn ta nữa, ta sống còn có ý gì? Ta còn không bằng chết đi?" Vừa nói lại muốn thoát đi sự trói buộc của thị vệ. Nhưng lực nàng yếu làm sao là đối thủ của hai gã thị vệ đây? Cho nên, nàng cũng chỉ có thể giãy giụa lung tung một chút. 

Nghe nói như thế, Lý Như Phong đột nhiên buồn cười. 

"Vương phi người cớ gì nói ra lời ấy? Hiện tại, vương gia không phải là đã muốn người sao? Chỉ cần ngoan ngoãn đi theo vương gia, người chính là Minh vương phi. Bản thân là vương phi vương triều Phượng Tường, địa vị chỉ dưới đương kim hoàng hậu, cái này chẳng lẽ không thể so với thân phận của người bây giờ cao hơn nhiều sao? Người còn không mãn sao?" 

"Bất mãn sao?" Hạ Mộng cười cười, "Không là bất mãn, chẳng lẽ ta cần phải cảm động đến rơi nước mắt, vui vẻ tiếp nhận sao? Thiên hạ ai không biết, Minh vương gia coi nữ tử như cỏ rác. Làm vương phi của hắn, ta còn không bằng gả cho một người phàm phu tục tử tự do sung sướng?" 

Lời nói này thật tốt? 

Lý Như Phong thật muốn vỗ tay tán dương. Nhưng là, bây giờ còn không phải lúc. 

Nhẹ khẽ cười, hắn nhìn xem nàng: "Kỳ thật, ta rất muốn tin tưởng là người thật mất trí nhớ." 

Hắn có ý gì? 

Tâm tư trầm xuống, Hạ Mộng ánh mắt thâm trầm nhìn xem hắn. 

Lý Như Phong vẫn còn cười, xoát một tiếng mở cây quạt trong tay: "Vương phi, không thể không thừa nhận, người rất thông minh. Trên đời này, nữ nhân thông minh như người thật ra rất ít, ta ngay từ đầu đều thiếu chút nữa cũng bị người lừa gạt." 

Hắn là nói... 

Trong nội tâm bị kéo căng, Hạ Mộng quay đầu ra: "Ta không biết ngài đang nói cái gì." 

"Người biết." Lý Như Phong lại nói, hai tay ôm quyền, lại đối với nàng hành cá lễ, "Vương phi, đêm đã khuya, bên ngoài hàn khí quá nặng, ngây ngốc đã lâu đối với thân thể không tốt. Người đi bách bộ cũng đã lâu, nên trở về đi nghỉ ngơi. Nếu không, nếu là vương gia nửa đêm bừng tỉnh không có thấy người ở bên người, vương gia sẽ rất sốt ruột." 

Nghe vậy, Hạ Mộng khóe miệng hé ra. 

"Ngài để cho ta trở về?" Nàng thật vất vả mới thoát khỏi ác ma, hắn nhưng bây giờ lại để cho nàng quay lại đường cũ? 

Lý Như Phong gật đầu, nụ cười trên mặt thâm trầm một chút, còn nhẹ nhàng nói lên một câu: "Nếu như vương phi cảm thấy đi đường mệt mỏi không người nói chuyện, hạ quan nguyện ý tiễn người một đoạn." 

Khốn kiếp? 

Hắn rõ ràng chính là biến tướng của uy hiếp? 

Hạ Mộng khẽ cắn môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xem hắn. 

Lý Như Phong tiếp tục cười, đối với nàng làm thủ thế: "Vương phi, xin mời?" 

Xem ra, ngoại trừ thuận theo sắp xếp của hắn, nàng cũng không có biện pháp khác. 

Cứ việc trong lòng hận muốn chết, nhưng là trong lòng hiểu: hiện tại trên địa bàn của người ta, nàng không thể muốn làm gì thì làm. Cũng chỉ có thể cắn răng, quay đầu, nắm chặt tay Xuân Linh, từng bước từng bước, cực không tình nguyện hướng về phía trước. 

Lúc này đây, không cần lại lén lén lút lút, cũng không cần tận lực tránh né tuần tra ban đêm mọi người, dù sao đã bị bắt được, (dứt khoát vò đã mẻ lại sứt),ngẩng đầu mà bước trở về, quản hắn cùng người khác nhìn nàng bằng ánh mắt khỉ gió gì? 

Tặc tặc. Đi theo phía sau nàng, Lý Như Phong lại không nhịn được đối nàng giơ ngón tay cái lên. 

Đương đứng lại trước của phòng Hoàng Phủ Nam Ninh, Hạ Mộng trong nội tâm ngũ vị tạp trần. 

Nàng không muốn trở về? 

Loảng xoảng? 

Nhưng là, sau một khắc, cửa phòng đột nhiên bị người một cước đá văng ra, một bóng dáng thoáng hiện ra. 

"Tiểu bạch thỏ?" Nam nhân cuống cuồng kêu to truyền đến, "Tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ - - " 

Vốn đang là vẻ mặt lo lắng, bước chân cũng không theo nhịp. Nhưng là, khi nhìn thấy nàng đứng ở sau cửa đó, lo lắng biến mất, một chút cũng cũng không thấy. 

"Tiểu bạch thỏ?" 

Tuấn dật trên mặt dâng lên một đóa hoa cười thật to, hắn lớn tiếng kêu tên của nàng, bước nhanh đi lên trước, dùng sức ôm nàng: "Tiểu bạch thỏ, nàng không đi? Thật tốt quá?" 

Không phải là nàng không đi, nàng chỉ là đi không thành mà thôi. Bị hắn ôm vào trong ngực, Hạ Mộng trong lòng thầm nói. 

Ôm một hồi lâu, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm lo sợ bất an đã trầm ổn xuống, mới rốt cục cam lòng buông nàng ra, nhưng lập tức lại mặt trầm xuống: "Tiểu bạch thỏ, nàng tại sao phải chạy ra bên ngoài? Nàng không phải là cùng bản vương ngủ ở bên trong sao?" 

"A, là như vậy. Vương phi nàng bởi vì buổi tối không ngủ được, cho nên đi ra đi một chút. Mới vừa còn đụng phải ta, ta sợ vương phi lần đầu tiên tới nơi này không biết đường, liền xung phong nhận việc dẫn nàng trở lại." Lập tức đứng dậy, Lý Như Phong vui tươi hớn hở đáp lại. 

"Di? Ngư Phong, làm sao ngươi cũng ở nơi này?" 

Nghe được thanh âm, Hoàng Phủ Nam Ninh mới phát hiện bên cạnh Hạ Mộng còn có người.Nhìn dáng vẻ của hắn, rất ngạc nhiên - - là thật ngạc nhiên. 

Lý Như Phong khóe miệng co lại mãnh liệt, không nói gì đọng lại nghẹn. 

Hắn cảm thấy, không phải coi hắn như vô hình đi? Có người đối với hảo huynh đệ của mình như vậy sao? Thấy sắc quên bạn? 

"Vương gia, thần là cùng vương phi đến." Cắn chặt răng, từng chữ từng câu trả lời. Nếu không, hắn không dám cam đoan chính mình có thể hay không nhịn không được hung hăng mắng hắn một trận - - kể từ khi vị Hạ gia tiểu thư xuất hiện về sau, sự chú ý của hắn rõ ràng liền tất cả đều tập trung trên người của nàng. Chỉ cần ở nơi có nàng tại, hắn căn bản là không để ý bất kì người nào khác. Mà ngay cả hắn bạn tốt nhiều nămcũng chỉ như vậy? Hắn đều bị hắn hoàn toàn xem nhẹ? 

Lý Như Phong đột nhiên cảm thấy rất u oán. 

"Oh." Nhưng là, nghe giải thích của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ có một câu nói đáp lại. Sau đó, hắn liền kéo cổ tay Hạ Mộng, "Tiểu bạch thỏ, nàng vẫn là như vậy, hơn nửa đêm thích chạy loạn." 

Hắn nói lời này, là ám chỉ nàng rời đi đêm hôm trước, sự kiện nàng ở bên ngoài chạy loạn kia sao? Trong nội tâm lại tránh không khỏi run lên, Hạ Mộng cúi đầu xuống, không muốn làm cho hắn nhìn hai gò má đã nhuốm hồng của nàng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại nâng cằm của nàng lên: "Bất quá, khi nàng nói phiền lụy tới nàng bản vương không nên lôi kéo nàng cùng nhau ngủ... Nhưng là, nếu như nàng muốn ra ngoài một chút, vì cái gì không nói cho bản vương biết đây? Bản vương cùng nàng đi cũng được." 

Hắn có thể hay không quá nhiệt tình? Hạ Mộng vô lực bĩu môi. Chẳng lẽ lão nhân gia hắn không có phát hiện, nàng là cở nào không cam tâm. 

Vội vàng lại rũ xuống rèm mắt: "Vương gia ngài mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Tiểu nữ không dám làm phiền ngài." 

"Cái gì làm phiền không làm phiền? Bản vương thích cùng nàng cùng một chỗ, cũng thích cùng nàng cùng nhau ngắm trăng." Liền vội vàng lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh vui tươi hớn hở nói. 

"Vương gia, đêm nay không có trăng sáng." Lập tức, thanh âm Lý Như Phong u oán vang lên. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đễnh bĩu môi: "Không có trăng sáng, ngắm sao cũng giống nhau đi." Nói xong, nắm chặt cổ tay Hạ Mộng, "Tiểu bạch thỏ, chúng ta ngay bây giờ sẽ đi ngắm sao?" 

Thật đúng là không đếm xỉa đến tâm tình của nàng. Hạ Mộng phát hiện đỉnh đầu Lý Như Phong đã sớm bốc khói. 

"Vương gia, không cần?" Vội vàng lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của hắn. 

Hiện tại, mỗi lần chỉ cần nghĩ tới một đêm kia nửa năm trước, nàng nhị không được tự trách - - Hạ Mộng, ngươi điên rồi, thật sự thật sự là điên rồi? Một màn điên cuồng như vậy, nàng trải qua một lần đã đầy đủ. Nàng chắc là sẽ không để cho mình hồ đồ trải qua lần thứ hai như vậy? 

"Ừ?" Không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình không thể nào tốt. 

"Tiểu nữ đã từng ngắm sao rồi." Nhỏ giọng, Hạ Mộng giải thích. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại không thế nào hài lòng. Sắc mặt của hắn xem ra vẫn chưa tốt. 

Lý Như Phong vội vàng đi qua: "Vương gia, vương phi hẳn ở bên ngoài đợi đã lâu. Ban đêm gió lạnh, để tránh vương phi cảm lạnh, các ngươi hay là sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi" 

Hừ hừ, nói thật dễ nghe. Kỳ thật, hắn chính là muốn đem nàng trở về, sau đó để cho Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn nàng, không để cho nàng lại có cơ hội chạy trốn.Nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, Hạ Mộng cúi đầu không nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy, cúi đầu xem một chút, gật đầu: "Đúng là, tiểu bạch thỏ, tay của nàng thực lạnh, tại sao có thể như vậy? Nàng ở bên ngoài chờ đã bao lâu?" 

Hạ Mộng cụp mắt không nói. 

Lý Như Phong liền thúc giục: "Vương gia, nhanh lên đi về nghỉ ngơi đi.Nửa năm qua, người cũng đủ mệt." Nhìn lại một chút Hạ Mộng, "Vương phi, chiếu cố thật tốt vương gia." 

"Biết rồi." Cắn răng, Hạ Mộng gằn từng chữ một. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cũng ngáp một cái, mang theo Hạ Mộng trở về: "Tiểu bạch thỏ, đi thôi.Bản vương mệt muốn chết." 

“Vâng." Thấp giọng đáp lời, Hạ Mộng vừa quay đầu lại, lạnh lùng cười một tiếng: Lý Như Phong, ngươi chờ đó cho ta? Cái thù này, ta nhớ kỹ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.