Chương trước
Chương sau
Theo tiếng hô to như chém đinh chặt sắt, thân phận Hạ Mộng đã được xác định. 

Sau đó, nàng được xem như Minh vương phi mà hầu hạ. 

Đối với tình huống như vậy, Hạ Mộng đành vô lực,nàng không thể làm gì khác. 

Dần dần, đến buổi tối, nến đỏ chiếu rọi, là lúc ngủ. Nhưng là, Hạ Mộng không dám ngủ. Bởi vì - - Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng lại một mình đi vào gian phòng của nàng, không chịu đi? 

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" 

Vội vàng kéo lại chăn mền bao lấy thân thể, Hạ Mộng núp ở góc giường run giọng hỏi. 

"Ngủ." Hoàng Phủ Nam Ninh nói, bắt đầu cởi áo nới dây lưng. 

Hắn muốn gì đây? 

Trong lòng thầm mắng một câu, Hạ Mộng gắt gao trừng mắt nhìn hắn: "Minh vương gia, tiểu nữ không phải là vương phi của ngài, thật sự không phải”. 

"Ta nói phải thì là phải!!!." Nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh vừa nói, vung tay một cái, áo khoác bay ra ngoài. 

Hạ Mộng cắn môi."Tiểu nữ thật không phải.Kính xin vương gia ngài minh xét" 

"Bản vương đã minh xét qua." Hoàng Phủ Nam Ninh nói, từng bước từng bước đi về phía nàng. 

Hạ Mộng vội vàng ôm chăn mền hướng bên cạnh."Vương gia, người... Người sẽ không thật muốn cùng tiểu nữ cùng giường chung gối đi?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh đáp lại là đặt mông ngồi tại mép giường, cởi giày. 

Trong nội tâm run lên, hai tay Hạ Mộng càng nắm chặt chăn mền. 

Sau đó, nàng trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh cởi giày, bò lên giường. 

Mà nàng, ngay khi hắn xoay người trong nháy mắt, một tay lấy chăn mền hướng trên đầu của hắn quăng ra, thẳng hướng dưới giường chạy đi? 

"Tiểu bạch thỏ?" 

Lập tức kêu to, Hoàng Phủ Nam Ninh ném chăn mền nhảy xuống giường, ngay khi nàng tới trước của một bàn tay ôm chặt eo nàng, đem nàng lôi trở về. 

"Cứu mạng. Cứu mạng " 

Vội vàng, Hạ Mộng giương nanh múa vuốt kêu to lên. 

Sao phải vậy chứ, nơi này là là địa bàn của Minh vương gia hắn, nào ai dám không có mắt mạo hiểm đắc tội Minh vương gia đến giải cứu nàng? Cho nên, cho dù là nghe được nàng kêu cứu, nha hoàn bọn sai vặt phía ngoài ngoại trừ ở trong lòng đối nàng thương tiếc, liền không còn khách nào khác. 

Trong phòng, xách nàng giống như túm vật nhỏ bé, ném trở về trên giường. Hạ Mộng xoay người một cái, lại muốn bò xuống chạy trốn, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức đè lại nàng: "Không cho phép chạy" 

"Cứu mạng " 

Nếu đã chạy không nổi, vậy thì kêu cứu. Nhưng mới lên tiếng, tay Hoàng Phủ Nam Ninh đã che miệng nàng. 

"Không được kêu" 

"Ngô ngô" Trông thấy hắn đáy mắt toát ra ánh lửa, biết rõ lão nhân gia hắn đang bộ phát, Hạ Mộng trong lòng căng thẳng, ngoan ngoãn ngậm miệng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh mới buông tay ra, lại một tay lấy nàng đẩy tới bên trong đi: "Tốt lắm, ngủ đi" 

Hạ Mộng mím môi không nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh trước nằm xuống. Vừa quay đầu lại, phát hiện nàng còn đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, lại nhướng mày: "Nàng làm gì?" 

"Vương gia, cầu xin van xin ngài, ngài cho tiểu nữ một con đường sống đi.Nếu là thật sự cùng ngài cùng giường chung gối một đêm, kia tiểu nữ danh dự chính là hủy định rồi. Ngài như vậy, làm cho tiểu nữ về sau còn thế nào lập gia đình " 

Một đôi sáng trong mắt to trong tràn đầy khẩn cầu, Hạ Mộng nhỏ giọng nói. 

"Nàng còn muốn lập gia đình?" Được nghe lời ấy, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt mãnh liệt chìm xuống, "Tiểu bạch thỏ, nàng đã là người bản vương, nàng còn muốn gả cho người khác? Nàng muốn gả cho ai? Sư huynh nàng sao?" bộ dáng dữ dội hung ác như vậy, giương như chỉ cần nàng dám nói tên người kia ra, hắn lập tức sẽ giết chết người ta mất? 

Hắn còn nhớ rõ một người? 

Hạ Mộng một chút sững sờ. Nếu là hắn không đề cập tới, nàng đều đã nhanh quên còn có một nhân vật kia. 

Liền vội vàng lắc đầu: "Tiểu nữ chưa có ai,vị hôn phu tiểu nữ còn chưa có" 

"Ai nói? Bản vương sẽ là vị hôn phu của nàng" Khóe miệng xé ra, Hoàng Phủ Nam Ninh một phát bắt được cổ tay của nàng, "Tới đây đi cái gì danh dự, ít nói trước mặt bổn vương đi” 

"?" 

"Đúng là - - " 

"Nói nữa, đừng trách bản vương lại đối với nàng làm chuyện khác. Hạ Mộng lập tức câm miệng, tiểu tâm can nhảy dựng lên. 

Cái khác?Sẽ không...Đối với nàng làm bậy đi? 

Nghĩ tới đây, thân thể khẽ run, gò má ửng hồng, vội vàng cúi đầu. 

Nàng ngoan, Hoàng Phủ Nam Ninh liền hài lòng. Lại một tay đem nàng ôm vào lòng. 

Hạ Mộng lập tức lại một rung động: "Vương gia?" 

"Không được lộn xộn." Chính là mâu quang lạnh lẽo, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng quát lên. 

Hạ Mộng lập tức bất động. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại hài lòng gật đầu, kéo chăn mền đắp kín cho hai người: "Tốt lắm, ngủ đi" 

Cứ như vậy, hắn làm cho nàng như thế nào ngủ. 

Hạ Mộng cắn môi, nàng cảm giác mình nhanh khẩn trương muốn chết. 

Xú nam nhân, hắn tại sao phải đối với nàng như vậy? Nàng nhớ rõ, cho dù là lúc trước, hắn cũng không cùng nàng như vậy ngủ qua. Trừ lần này ra một đêm trước khi đi, hai người bọn họ là ngủ ở trên một cái giường bên ngoài. Nhưng lần đó, bọn họ cũng không có bày ra loại tư thái này đi? 

Nhưng là, cứ việc trong lòng một trăm không vui, nàng lại một câu nói cũng không dám nói. Dù sao, một khi nói ra, kia sẽ làm lộ a? Chỉ có thể cắn răng ẩn nhẫn, đem hết thảy khó chịu đều nuốt vào trong bụng đi. 

Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, đem nàng ôm vào trong ngực, hắn thở dài một hơi, nói ra một tiếng: "Tiểu bạch thỏ, bản vương rốt cuộc tìm được nàng." 

A a a? Ai bảo ngươi tìm? Ai bảo? 

Nửa năm qua này, ngươi không phải là luôn cùng người khác thân ái như gió song túc song tê sao? Ta cho các ngươi điều kiện tốt như vậy, ngươi làm gì không nắm chặt nhất cử nhất động của hắn mà bắt lại, mà muốn cùng ta dây dưa? Ta thật vất vả mới từ cái chỗ kia trốn ra được. Hạ Mộng lệ rơi trong lòng. 

Bất quá sau đó cũng tốt, nói xong câu đó sau, Hoàng Phủ Nam Ninh liền ngậm miệng. 

Hai tay ôm eo của nàng, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ là trầm tĩnh lại. 

Rất nhanh, tiếng hít đều đều thở truyền lọt vào trong tai, hắn ngủ thiếp đi. 

Nhưng là? 

Khốn kiế.Coi như là bồi ngủ đi, hai tay của hắn còn gắt gao ôm eo của nàng, điều này làm cho nàng như thế nào chạy? 

Hạ Mộng mau tức chết rồi. 

Nhưng lập tức, không lâu sau khi chìm vào giấc ngủ, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên buông tay ra, sau đó xoay người một cái, giang rộng tay chân, hiện lên một người đang nằm hình chữ đại trên gường. Một tay một chân quét tới phía sau, thiếu chút nữa đem nàng đẩy xuống? 

Vội vàng đứng dậy, cho lão nhân gia hắn có đử chỗ trống. 

Nhìn lại một chút người nam nhân này - - 

O o, o o. 

Hắn nhắm mắt lại, ngủ thực sâu. 

Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta sao? 

Vừa thấy như thế, Hạ Mộng lập tức cười đắc ý. Vội vàng một tay vịn chặt đầu giường, rón rén bò xuống giường. Sau đó, nhặt lên y phục lung tung của mình, rón ra rón rén đi ra cửa. 

"Tiểu bạch thỏ." 

Nhưng là, còn chưa đi ra được vài bước, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng khẽ gọi từ phía sau truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.