Hoàng Phu Nam Ninh vuốt cằm, bước qua, nhìn hai người kia, trên mặt tràn ngập ý không hiểu: “ Như Phong, ngươi không phải nói muốn đi mao xí sao? Như thế nào đi lầu như vậy, chậm chạp không thấy ngươi trở về, sau cùng lại chạy tới đây? Hơn nữa, ngươi cùng tiểu bạch thỏ nói cái gì a? Vì cái gì tức giận như vậy?”
“ Cái này, chúng ta…..”
“ A…, không có gì, thiếp định đi dạo hoa viên một chút, không nghĩ tới lại gặp tướng gia ở cửa. Bởi vì lúc rời khỏi phòng, thiếp cảm thấy lạnh cho nên Tú Nhi trở về lấy áo choàng, tướng gia hẳn lo lắng thiếp một người cô đơn, liền cùng thiếp trò chuyện, mới vừa nói cho thiếp trong triều có việc hay gì. Đang nói thì vương gia người đã tới rồi” Vội vàng nói tiếp, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười nói. Nói xong, mới bổ sung một câu “ Tướng gia vừa rồi bất quá chỉ nói chuyện hơi lớn giọng mà thôi, cũng không phải rống lên với thiếp”
Ký thật, những lời này là nàng cố ý nói cho hắn nghe đi?
Khóe miệng nhếch lên, Lí Như Phong không hờn giận liếc nàng một cái - nữ nhân, nàng thật đúng là ngoan độc. Mặt ngoài thì giúp ta giải vây, trên thực tế là muốn ta mang ơn nàng. Từ hôm nay trở đi, ta còn nợ nàng một lần ân tình.
Ánh mắt Bộ Nhu Nhi lại cùng hắn giao chiến một phe, ôn nhu cười ----- đa tạ tướng gia khen ngợi, không cần cảm tạ, không cảm tạ.
Nữ nhân này?
Một cỗ cảm giác tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-vuong-phi-ac-ba-vuong-gia-cut/3046247/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.