Buổi sáng hôm sau, ánh nắng không được phép chui lọt vào căn phòng mang màu sắc u tối này, khiến cho người con gái trên giường ngủ một lúc một ngon, cứ thế mà lăn qua lăn lại trên giường đến khi tới giờ cơm trưa cũng chẳng thấy dậy.
Tiếng chuông điện thoại reo lên trong không trung im lặng tĩnh mịch, Hạ Nhạc Nghi với cánh tay ở trên giường mò tìm khắp nơi rốt cuộc cũng tìm thấy nguồn cội của loại âm thanh làm cho cô khó chịu mà tỉnh giấc.
Hạ Nhạc Nghi điều đầu tiên sau khi bắt lấy chiếc điện thoại mà mở lên là tắt đi tiếng chuông đang kêu inh ỏi đó, sau đó là vứt điện thoại đi, nhưng sau khi vứt đi thì Hạ Nhạc Nghi lại nhớ ra chuyện gì đó, cô ngồi bật dậy với lấy chiếc điện thoại đang nằm ở đằng xa xa kia.
Hạ Nhạc Nghi mở lên xem Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng mà la lên thất thanh.
"Mười hai giờ rồi!"
"Tại sao...tại sao không ai gọi mình dậy?"
Hạ Nhạc Nghi lúc này mới bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, mới bất chợt nhận ra bản thân cô hôm nay là ngày đầu tiên tỉnh dậy trong căn phòng khác lạ này, là ngày đầu tiên cô sống ở một nơi không người thân thích này.
Hóa ra đây vốn dĩ là lý do mà không có ai lên gọi cô dậy, bọn họ khẳng định là cả buổi sáng còn nhiều việc hơn cả cô, nên mấy việc thế này cũng chỉ nên trách bản thân cô thôi.
Hạ Nhạc Nghi chân trần bước xuống nền gạch, hôm qua vẫn còn là một nền lót mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-cua-mac-han-lam/437830/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.