“Chưa từng suy nghĩ, cũng không có ý định." - Hồng Hi vẫn không mở mắt, chỉ mở miệng đáp: "Tự do tự tại quen rồi, không muốn bị gò bó.”
Một câu trả lời cho cả hai câu hỏi.
Chính Nam há miệng ăn một trái nho, giọng nói đầy ẩn ý: “Phụ nữ nha, nên tranh thủ lúc mình còn trẻ, còn khỏe, còn đẹp mà làm những gì mình muốn, tới một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, không nên bị quá nhiều thứ ràng buộc. Dù sao, thanh xuân là ngắn ngủi, đúng không?”
Ngọc Ngân nghe được lời này của Chính Nam khóe miệng không tự chủ được cong lên nụ cười ngọt ngào.
Người khác thì cô không biết, chứ bản thân cô đang làm những gì mà cô muốn đây, chỉ cần có Chính Nam ở đó là được. Vả lại, thanh xuân của cô... không ngắn a, hoàn mỹ Trú Nhan Đan và hoàn mỹ Dưỡng Nhan Đan không phải là ăn cho vui.
Hồng Hi mở mắt ra nhìn Chính Nam, lại nhìn Ngọc Ngân phú bà, rồi tiếp tục nhắm mắt minh tưởng, trong lòng cô nghĩ gì, không ai biết.
...
Từ thị trấn tới Hải thành mất gần 10 tiếng đi xe ngựa, đấy là Ngọc Ngân phú bà “biết thân biết phận” nên thuê loại xe tốt nhất, tốc độ nhanh nhất để chở Chính Nam, chứ cái thân thể phàm nhân của hắn sau khi bị tu luyện giả như cô giày vò cả đêm mà còn phải ngồi xe nữa chắc phải ra rã thành từng mảnh.
"Quả nhiên là đại thành a, Hà thành địa phương nhỏ kia là so không qua được."
Chính Nam cảm khái không thôi, bản thân đánh đánh giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642736/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.