Trên sân, chỉ còn một vùng đất nhỏ chưa bị lôi đình đánh qua nữa là toàn bộ sân đấu đều bị cày nát, Tú Anh phú bà cũng đã bắt đầu hụt hơi.
“Mọi người nhất định phải trói được anh ấy lại để tôi cũng được đá một cái mới bõ công sức ngày hôm nay a.”
“Sợ rằng em phải thất vọng rồi.” - Chính Nam bất thình lình lên tiếng từ phía sau Tú Anh phú bà.
“Nhu Quyền - Châm Huyệt”
“Thông Linh Thuật - La Sinh Môn”
Chính Nam biết mình vừa hiện thân sẽ bị các cô gái điên cuồng tấn công, cho nên hắn vừa ra tay điểm huyệt Tú Anh phú bà đã ngay lập tức thông linh La Sinh Môn để bảo vệ mình.
Ầm! Ầm! Ầm!
La Sinh Môn nháy mắt liền vỡ tan, nhưng như vậy đã quá đủ để Chính Nam an toàn đặt Tú Anh phú bà, lúc này đã ngất đi, xuống một nơi an toàn.
Hắn ngẩng đầu dùng đôi mắt Tả Luân Nhãn song câu ngọc nhìn lên bầu trời: “Còn lại năm người. Ai sẽ tiếp theo đây!?” - Nói, Chính Nam chậm rãi biến mất trong màn sương giống như bóng ma thợ săn trong sương mù chết chóc, còn các cô gái là con mồi đang bị hắn vờn quanh.
Mọi người trên bầu trời đều trầm mặc.
Cơ hội duy nhất do Tú Anh phú bà dùng cả “tính mạng” mình để sáng tạo cho các cô đã trôi qua.
Chính Nạm thậm chí hơi thở cũng không loạn, này còn đánh như thế nào a!
Lam Phụng giọng có chút run nói: “Chúng ta như người mù vậy, còn anh ấy có thể nhìn thấy tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642657/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.