Hôm sau, trong một hang núi, Chính Nam cầm cây chọc chọc đống lửa đang nướng thỏ, nói: “Ngày mai chúng ta lên đường tới gần ngọn núi lửa phía tây nam, mục tiêu là Thạch Khôi Thú. Đường khá xa nên ít nhất cũng mất hai ngày. Haiz, không bay được quả thật là quá chậm.”
Ngọc Ngân phú bà không nói gì mà khẽ gật đầu nhìn chằm chằm con thỏ nướng trên khay. Mặc dù không phải lần đầu nhưng cô luôn bị tài nấu ăn của Chính Nam chinh phục.
...
Hai ngày sau, tại chân một ngọn núi lửa đã tắt, Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà đang ngồi trên một cành cây, quan sát bãi đất trống cách hai người khoảng 200m, nơi đó có mấy cục đá đang… đi lại.
Ngọc Ngân phú bà thấp giọng nói: “Thạch Khôi Thú này toàn thân có lớp vảy bằng đá bảo vệ, chỉ có lõi ngay trước ngực nó là nguồn cung năng lượng chính, chính là cái anh gọi là Thạch Tâm.”
“Nói như vậy, là muốn dùng cường lực đánh tan lớp vỏ bên ngoài mới lấy được Thạch Tâm sao?” - Chính Nam vuốt cằm, cường lực tấn công là món hắn yêu thích.
“Không cần phiền như vậy." - Ngọc Ngân phú bà lắc đầu: "Anh nhìn giữa các khớp nối của nó chỉ là năng lượng thể. Chỉ cần chặt đứt kết nối này là nó không thể cử động nữa, khi đó có thể dễ dàng lấy ra Thạch Tâm.”
Có kinh nghiệm, có học thức chính là khác biệt.
“Vậy anh dùng Vụ Ẩn Thuật chế tạo hoàn cảnh, em tới vô hiệu hóa chúng nó, sau đó chúng ta từ từ lấy Thạch Tâm.”
“Đồng ý!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642627/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.