Chính Nam lập tức ngậm miệng.
Người khác hắn có thể cãi, nhưng Trang phú bà thì không!
Gác qua chuyện trong lòng, Chính Nam ánh mắt hài hước nhìn Dương Quang nói: “Này Dương Quang trưởng lão, có muốn thử một pháo hay không? Đối với mày thì tao đảm bảo là sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ không phải mất tay mất chân gì cả.
Tao sẽ thổi mày tan thành bụi luôn!”
Dương Quang sợ hãi, thực sự sợ hãi.
Nhớ tới lần Hắc Lang Trại bị thứ gì đó thổi một hơi biến thành cái lòng chảo, Dương Quang cuối cùng cũng hiểu được vì sao Akatsuki không dùng thứ này giết hắn trong Hà thành, không phải bởi vì sợ liên lụy người bình thường, mà là lo lắng lộ nó ra ngoài.
"Phải chạy khỏi đây, phải báo cho đại ca về thứ này. Không thể để Akatsuki mang nó tới Cửu Dương Các được!" - Hắn đã sinh ra thoái ý.
Đúng lúc này Huyền lão nói: “Dương Quang, không phải mày nói chỉ có Tà Nguyệt Tông sao, ở đâu ra tên ma quỷ này. Lần này hai ông bị mày lừa thảm rồi.” - Nói, hắn và Hoàng lão quay đầu chạy thật nhanh, không muốn ở đây thêm một giây nào.
Dương Quang cũng muốn chạy, nhưng không biết từ lúc nào đã bị Nguyệt Nhi trưởng lão chặn phía sau, chỉ có thể lắp bắp nói: “Mày… mày và Tà Nguyệt Tông quan hệ… quan hệ như thế nào? Tại sao… tại sao 5 lần 7 lượt phải giúp Tà Nguyệt Tông, đối đầu… đối đầu với tao và Cửu Dương Các?”
“Hỏi rất hay!"
Chính Nam rất rộng lượng khen Dương Quang một câu, rồi liếc mắt qua Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642623/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.