Vừa nghe được hai người thần bí kia là Huyền - Hoàng nhị lão, mấy chục người phía sau đều lùi lại hai bước.
Không có cách, hai người này nổi danh dùng độc, thậm chí đã từng vì “lỡ tay” mà độc chết cả một cái trấn nhỏ mấy ngàn người.
Bị người nhận ra, Huyền - Hoàng nhị lão cũng không che giấu nữa mà lật ra mũ trùm đầu.
Huyền lão là anh, khuôn mặt gầy gò, làn da vàng như nghệ, đôi mắt hõm sâu, tóc chỉ có loe ngoe mấy sợi, nhìn giống như sắp chết tới nơi nhưng là cái hàng thật giá thật Lý Sương sơ kỳ.
Hắn cười the thé nói: “Nguyệt Nhi trưởng lão a, ngài tuổi cũng không ít hơn tôi, thế nhưng mà dung nhan như gái 20 vậy. Người khác không biết sẽ tưởng là ngài trẻ đẹp, nhưng mà thân là một cái mấy trăm tuổi lão yêu bà, ngài không nên ra ngoài lừa gạt trai trẻ như mấy người đằng sau tôi đâu. Đó mới là chuyện xấu.”
“Mày nói ai là lão yêu bà! Con chó này! Hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nguyệt Nhi trưởng lão lập tức xù lông, có vẻ như tuổi tác và dung nhan là kẽ hở lớn trong lòng bà.
Nguyệt Vịnh vội vàng ôm lấy Dì của mình, nhỏ giọng nói: “Dì đừng bị họ khích tướng a, chỉ cần chúng ta đấu võ mồm với họ 3 tiếng, chờ mẹ tới thì không ai có thể thoát được hết.”
Nguyệt Nhi trưởng lão hít sâu mấy hơi, ổn định tâm tình rồi nở nụ cười xinh đẹp.
“Haha, tao có như thế nào thì ít nhất tao đứng ở đây không làm gì cũng có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642622/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.