Edit: Phong Nguyệt
Cái tên này thật kỳ quái.
Bạch Tiểu Cốc không tỏ vẻ gì, chỉ cười nói: “Ân tiền bối, kiếm pháp của ngài thật lợi hại!” Y bước qua xác hung thú, đi tới bên cạnh Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch vốn không muốn lộ diện, nhóc xương khô hiện giờ không thể so với lúc trước, không cần người “dẫn đường” và người “dạy dỗ”, đã có thể độc lập.
Chỉ là thân thể hắn hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi hung thú khốn kiếp kia tóm lấy Bạch Tiểu Cốc, Tần Cửu Tịch chưa kịp suy nghĩ, kiếm phong đã chém chết thứ kia mất rồi.
Không uổng công Bạch Tiểu Cốc rèn luyện một hồi, trước kia y không bao giờ chủ động thân cận với người khác, hiện giờ lại quen đường quen nẻo: “Thanh kiếm này của ngài là Thần Khí vô phẩm?”
Đương nhiên trong tay Tần Cửu Tịch không phải là “Vấn Đạo”, Vấn Đạo thuộc về Nguyệt Tri, nổi danh thiên hạ.
Trong tay hắn… là ma kiếm cấp thấp mà hắn tuỳ tiện cầm lấy.
Hiện giờ thế đạo loạn lạc, không chỉ tu sĩ đọa ma, ngay cả pháp khí cũng bị sát khí nhiễm thành tà khí.
Thanh kiếm trong tay hắn rất đẹp, toàn thân màu tím, chuôi kiếm có cánh xương đảo ngược, ánh sáng đen bao lấy toàn thân, thật sự giống như Thần Khí vô phẩm.
Cũng chỉ là giống mà thôi.
Ánh sáng đen là do Tần Cửu Tịch gia tăng thêm sát khí, ma kiếm chỉ là lam phẩm, kém Thần Khí xa vạn dặm.
Bạch Tiểu Cốc không nhìn ra, không phải y không đủ nhãn lực, mà là thanh kiếm nào vào tay Tần Cửu Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471969/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.