Edit: Phong Nguyệt
Bạch Tiểu Cốc du ngoạn ba bốn năm ở thế tục, được Vân Thiếu Chiếu dạy bảo hơn ba mươi năm, sớm đã không còn là nhóc xương khô mới ra đời kia.
Y sẽ không bị lừa gạt lợi dụng, cũng không đi lừa gạt lợi dụng người khác. Ở thế tục, y giúp đỡ rất nhiều người đáng thương, kết được vô số thiện duyên, nhận được lời chúc không đếm xuể.
Vốn là bạch cốt trong trẻo, nhờ lần tu hành mà càng trắng sáng không tỳ vết.
Tần Cửu Tịch luôn dùng thần thức theo dõi y, nhìn tiểu gia hỏa trở thành tiên nhân đích thực.
Không có hắn, Bạch Tiểu Cốc vẫn sống tốt, điều này làm Tần Cửu Tịch cảm thấy vui mừng.
Lần rèn luyện này coi như có hiệu quả, trăm năm sau cũng không đến mức lo lắng.
Chỉ là, không lo lắng không có nghĩa là buông được.
Luyến tiếc như bụi gai quấn dưới đáy lòng hắn, cuốn chặt trái tim, khiến tâm can rỉ máu.
Ảo thuật của Bạch Tiểu Cốc ngày càng tinh vi, y đi khắp nơi, dùng bước chân đo đạc thiên địa, dùng đôi mắt quan sát thế giới, dùng trái tim bạch cốt thuần khiết cảm nhận vạn vật thế gian.
Ảo thuật của y đã vượt xa tu sĩ bình thường, thậm chí vượt qua Tần Cửu Tịch, đủ để người phàm chìm đắm cả đời.
Thỉnh thoảng y cũng tạo ảo cảnh cho mình, trong ảo cảnh chỉ có hai cảnh: Một là sơn cốc trống trải và những cây Xích Đề lủng lẳng quả trắng; một là rừng trúc hoang dã cực kỳ bình thường.
Cái trước là sơn cốc Bạch Tiểu Cốc “ra đời”, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471968/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.