Edit: Phong Nguyệt
Tần Cửu Tịch dỗ Bạch Tiểu Cốc xong, nhìn về phía Hứa Nặc, hỏi chuyện Thiên Ngu Sơn đại trận.
Hứa Nặc kể tường tận ngọn nguồn.
Tần Cửu Tịch: “Ta đến địa cung.”
Hứa Nặc giật thót, vội nói: “Thật vất vả người mới trở về, sao đệ tử có thể để người dấn thân mạo hiểm!”
Tần Cửu Tịch: “Chỉ cần Vấn Đạo ở bên ngoài, ta sẽ có biện pháp thoát ra. Huống hồ một hồn Tần Vịnh có lẽ là bị nhốt ở địa cung, ngoại trừ ta, ai có thể bắt lấy hồn phách của gã?”
Về sau Bạch Tiểu Cốc sẽ có thể làm được, hiện tại thì không.
Hứa Nặc là Nhân tộc, trừ phi tu đến Nguyên Anh, nếu không cũng không thể.
Bạch Tiểu Cốc không hiểu lắm, nhưng y rất lo lắng: “Chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tần Cửu Tịch: “Chỉ cần bảo quản tốt thân thể ta, ta sẽ không sao.”
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng hỏi: “Cốt có thể đi cùng người không?”
Tần Cửu Tịch chọt đầu y: “Ta có thể mang hồn phách của sư phụ ngươi ra đã tốt lắm rồi, còn muốn dẫn ngươi theo?”
Bạch Tiểu Cốc: “Nhưng…”
Tần Cửu Tịch: “Không tin ta?”
Bạch Tiểu Cốc: “Tin!”
Tần Cửu Tịch: “Vậy ngoan ngoãn nghe lời.”
Bạch Tiểu Cốc không lên tiếng, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy bất an.
Tần Cửu Tịch không dám nhìn, nhìn nữa sẽ bị tiểu gia hoả mê hoặc nói gì nghe nấy mất.
Việc nhỏ cũng thôi, đại sự không thể chậm trễ được.
Tần Cửu Tịch tĩnh tâm, nói suy nghĩ của mình cho Hứa Nặc và Bạch Tiểu Cốc nghe.
Hắn không giấu giếm điều gì, cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471946/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.