Edit: Phong Nguyệt
Hứa Nặc hơi ngẩn ra, nét mặt buồn bã chợt hiện vui mừng: “Hắn… có đồ đệ?”
Bạch Tiểu Cốc: “Đúng vậy, cốt còn có một sư huynh, à, chính là thân thể hồ ly mà trước kia chủ nhân sử dụng… Sư huynh bị thương, chủ nhân nói một thời gian nữa mới khá lên, sư phụ cũng…”
Nói đến đây, Bạch Tiểu Cốc không khỏi thấy khổ sở.
Hứa Nặc đau lòng: “Hắn… các ngươi gặp chuyện gì?”
Bạch Tiểu Cốc vừa muốn mở miệng thì bỗng nghe thấy Tần Cửu Tịch nói trong lòng: “Có phải hồn phách sư phụ ngươi đi tìm nàng ta không?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Bạch Tiểu Cốc bỏ qua những chuyện kia, vội vàng hỏi Hứa Nặc: “Tỷ có thấy hồn phách sư phụ ta?”
Nghe thấy vậy, Hứa Nặc tái mặt: “Hồn phách của hắn…”
Người sắp chết, hồn phách mới ly thể.
Câu hỏi của Bạch Tiểu Cốc không khác gì kết luận Tần Vịnh tử vong.
Hứa Nặc cảm thấy bên tai ong ong, lạnh lẽo đau xót dâng lên trong lòng, yết hầu tắc nghẽn, đầu lưỡi tê dại, hai mắt nong nóng.
Hắn…chết rồi?
Bạch Tiểu Cốc thấy trạng thái Hứa Nặc không đúng, vội vàng gọi: “Hứa Nặc tỷ tỷ, Hứa Nặc tỷ tỷ…”
Hứa Nặc chợt hoàn hồn, nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc: “Nai con…”
Bạch Tiểu Cốc lặp lại lần nữa: “Chủ nhân đã cứu sư phụ, nhưng có một sợi hồn của sư phụ tới Thiên Ngu Sơn gặp người quan trọng, phải tìm nó về, sư phụ mới có thể tỉnh lại. Hứa Nặc tỷ tỷ, sư phụ đi gặp tỷ ư?”
Y vô cùng chắc chắn sư phụ đi gặp nàng.
Chắc chắn nàng là tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471945/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.