Edit: Phong Nguyệt
Về chuyện nặn thân thể, không biết Bạch Tiểu Cốc cùng sư phụ sư huynh tưởng tượng bao nhiêu lần.
Sư phụ đẹp, sư huynh đẹp, y không thể kéo chân sau.
Tần Vịnh từng bảo đảm: “Yên tâm, cốt tướng tiểu cốt đầu nhà ta rất đẹp, chỉ cần bám sát, tuyệt đối sẽ không xấu.”
Hỏa hồ: “Xấu thì sao, ai nỡ chê đệ?”
Bạch Tiểu Cốc không vui: “Cốt cũng muốn đẹp.”
Hỏa hồ hừ một tiếng: “Chờ có đủ vỏ Xích Đề, sư huynh nặn cho đệ, bảo đảm yêu mị hơn cửu vĩ hồ yêu!”
Bạch Tiểu Cốc từng thấy Chiêu Diêu Sơn lão tổ từ xa, kinh hỉ hỏi: “Thật sao?”
Hỏa hồ ly hơi chột dạ: “Tóm lại không kém hơn!”
Bạch Tiểu Cốc không phát hiện hồ ly chột dạ, vui vẻ nói: “Đa tạ sư huynh!”
Hỏa hồ: “…”
Mẹ nó, giờ đi học nặn tượng còn kịp không?
Ai ngờ vỏ Xích đề đã đủ, sư phụ và sư huynh lại…
Bạch Tiểu Cốc muốn khóc.
Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Khóc cái gì mà khóc?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Tịch sắp bị bộ xương ngốc này làm tức chết: “Dưới bầu trời này có người nào hơn bổn toạ…”
Hắn không nói nhiều, cầm bút, vẽ một nét lên giấy: “Sao?”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt.
Tần Cửu Tịch lại vẽ một nét.
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Đẹp!”
Mực đen trên giấy Tuyên Thành trắng tinh hoạ một thiếu niên cao gầy tuấn khí, chỉ vài nét ít ỏi, nhưng cực kỳ có phong vận, dáng người thẳng thớm, ngũ quan xinh đẹp, khí chất như tùng như trúc.
Chỉ ở trên giấy mà đã có hơi thở rừng trúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471933/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.