Edit: Phong Nguyệt
Tiểu bạch cốt không ra thể thống gì run lập cập, liều mạng không để mình phát ra tiếng.
Dáng vẻ cố nén này…
Còn không bằng kêu ra!
Tần Cửu Tịch: “Đau thì đừng nhịn.”
Xương cốt bị thương nông nỗi như vầy, cưỡng ép dùng sát khí hồi phục sẽ rất đau nhức. Tuy khí lực hắn không còn mấy, nhưng chỉ một sợi thôi cũng đủ để tiểu cốt đầu đau chết đi sống lại.
Vừa nghe không cần nhịn, tiểu bạch cốt lại bắt đầu: “Quá quá… ưm…”
Làm gì có đau, rõ ràng là ngứa, đời này tiểu bạch cốt chưa bao giờ ngứa như vậy.
Tần Cửu Tịch: “…”
Tiểu bạch cốt: “Chủ nhân, cốt chịu không nổi…”
Tần Cửu Tịch: “Câm miệng.”
Tiểu bạch cốt: “…”
Hu hu rốt cuộc có thể phát ra tiếng không?
Nghe thấy tiếng lòng y, Tần Cửu Tịch hận không thể ấn chết nhóc xương khô kỳ quái này.
Cũng may xương trên người đã chữa trị tốt, chỉ còn lại xương ngón tay bị gãy.
Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Khớp xương sẽ đau hơn.”
Tiểu bạch cốt mồ hôi đầm đìa: “Cốt không sợ đau!”
Tần Cửu Tịch không có lòng thương hại, hắn chữa thương cho y đã coi như tận tình tận nghĩa với đồng tộc.
Đương nhiên nếu không phải đồng tộc, hắn cũng không thể chữa cho y.
Ngoại trừ ma tộc, sát khí đầu ngón tay hắn sẽ trở thành độc dược trí mạng.
Tiểu bạch cốt không sợ đau, y tình nguyện đau đến chết đi sống lại cũng còn hơn… hơn…
“Ưm… hức…” Tiểu bạch cốt cố nén kêu rên.
Tần Cửu Tịch bớt một chút sát khí: “Rất đau?”
Tiểu bạch cốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471932/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.