Edit: Phong Nguyệt
Sách là Tần Cửu Khinh thả xuống.
Hắn nhớ tiểu bạch cốt từng nói: “Cốt ở Giáng Sương Cốc rất lâu, có lẽ là rất lâu rất lâu, có ngày bỗng nhiên rất khổ sở, khổ sở đến bật khóc, khóc xong đầu đau muốn nứt ra, sau đó thì gặp thần thư.”
Lúc đó Tần Cửu Khinh không nghĩ quá nhiều, chỉ tưởng tiểu gia hỏa quá cô đơn mới khóc, hiện giờ…
Bạch Tiểu Cốc thật là vì cô đơn?
Nhớ tới y muốn hắn hứa hẹn hết lần này đến lần khác…
Hắn…
Vứt bỏ y lại?
Tim Tần Cửu Khinh như dao cắt, hắn định thả toàn bộ Càn Khôn châu xuống, cuối cùng chỉ có quyển sách rơi xuống.
Mỹ thực, bạch y và cả những món đồ nho nhỏ vất vả lắm mới tích cóp được mà Bạch Tiểu Cốc thích nhất cũng không thắng nổi một quyển sách toàn là Tần Cửu Khinh.
Y nâng thần thư trong xương bàn tay, chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt đã vui vẻ muốn nở hoa.
Quân Thượng Minh đè nén u ám trong mắt, nói: “Y mãi mãi không nhớ được ngươi, cũng mãi mãi không quên được ngươi.”
“Cảnh giới cao nhất của ảo cảnh là khiến mình tự đắm chìm trong đó.”
“Y không rời khỏi Càn Khôn Thanh Minh đại trận, y… vẫn chưa thể tỉnh lại.”
Quân Thượng Minh không muốn nói quá kỹ, bởi vì mỗi câu mỗi chữ như đâm vào lòng hắn ta, nhưng hắn ta không thể không nói cho Tần Cửu Khinh, nói cho nam nhân hắn ta căm thù tận xương tuỷ này biết.
Bạch Tiểu Cốc là ‘linh hồn’ toàn bộ đại trận, là trung tâm thế giới này.
Y không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471924/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.