Edit: Phong Nguyệt
Không thấy Bạch Tiểu Cốc đâu.
Tần Cửu Khinh cảm thấy âm thanh xung quanh xa dần, chỉ còn cảm giác lạnh lẽo toàn thân.
“Cửu nhi!” Âm thanh Hứa Nặc gọi Tần Cửu Khinh về, “Có chuyện gì vậy, Tiểu Cốc đâu?”
Hứa Nặc và Tần Vịnh cũng thấy được dị tượng bên ngoài, nói là dị tượng chi bằng nói là dấu hiệu không may, tựa như thế giới sắp bị hai màu trắng đen nuốt chửng.
Bọn họ vội vàng chạy tới là lo bọn nhỏ xảy ra chuyện.
Ai ngờ đúng là đã xảy ra chuyện!
Tiểu Cốc đi đâu rồi?
Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc như hình với bóng, lúc hỗn loạn thế này, Tiểu Cốc không thể nào tự mình chạy ra, huống hồ… xiêm y rỗng tuếch và Càn Khôn châu mà Tiểu Cốc yêu nhất…
Tần Cửu Khinh khom lưng, nhặt Càn Khôn Châu rồi bỏ vào ngực: “Cha, nương…”
Giọng hắn khàn khàn, có thể nghe ra hắn đang áp chế nỗi bất an và sợ hãi không muốn thể hiện ra.
Người khác không hiểu, Tần Vịnh và Hứa Nặc sao không hiểu?
Hứa Nặc nắm lấy tay Tần Cửu Khinh, kiên định nói: “Đi tìm nó đi.”
Tần Cửu Khinh chấn động.
Tần Vịnh hơi hoảng hốt, dẫu sắc mặt trắng bệch, hai mắt vẫn ánh lên vẻ kiên quyết: “Đừng lo cho cha nương, đi tìm Tiểu Cốc đi.”
Tần Cửu Khinh nhìn bọn họ, môi mỏng run run: “Nếu…”
Tần Vịnh ngắt lời hắn: “Con ngoan, cha nương thấy đủ lắm rồi.”
Hứa Nặc ôm chặt hắn nói: “Chín năm qua, cha nương rất vui vẻ.”
Bọn họ úp úp mở mở nhưng Tần Cửu Khinh nghe hiểu.
Bọn họ nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471923/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.