Edit: Phong Nguyệt
Tiểu cốt đầu đáng thương bị Tần Cửu Khinh nhấn trở vô.
Tiểu bạch cốt thu nhỏ, giọng cũng nhỏ theo, âm thanh mềm nhũn cách một lớp vải, chỉ mỗi Tần Cửu Khinh nghe thấy.
Bạch Tiểu Cốc kêu rách cổ họng, Tần Cửu Khinh cũng không thả ra.
Ừm…
Trong đầu Tần Cửu Khinh hiện lên những lời này, hắn rầu rĩ tự hỏi: Cốt ngôn có thể lây sao?
May mà dược hiệu mạnh, Tần Vịnh và Hứa thị tìm lại trạng thái, hai phu thê vừa ôm đứa con bảy tuổi khóc đứt gan đứt ruột vừa đi đến nhà chính.
Tần Cửu Khinh không có tu vi, nhưng có thể sử dụng một vài thuật pháp nho nhỏ ở thế tục. Hắn tàng hình đi theo họ.
Bạch Tiểu Cốc uốn éo một hồi, cuối cùng cũng có thể ló đầu ra: “Cửu Đại Tịch, ngươi…”
Tần Cửu Khinh đặt ngón trỏ lên môi, cúi đầu nhìn y “suỵt” một tiếng.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Ôi ôi, nam nhân chết tiệt này giỏi mị thuật quá!
Tiểu bạch cốt giơ xương ngón tay che mắt, đáng tiếc xương ngón tay toàn là kẽ hở, y nhìn gương mặt tuấn tú gần trước mắt, âm thầm mặc niệm: Tần Cửu Khinh Tần Cửu Khinh cốt chỉ yêu Tần Cửu Tịch…
Sai rồi, hỏng rồi, ‘chú ngữ’ cũng không có tác dụng!
Lại nói về Tần Vịnh và Hứa thị, khóc lóc một hồi đúng là ‘nhập tâm’.
Dẫu gì chuyện tối qua là thật, con trai trong lòng lạnh lẽo là thật, nếu không có Bạch Tiểu Cốc họ đã mất con rồi.
Cảm xúc lũ lượt kéo tới, càng khóc càng thật.
Khi Tần lão thái thái nhìn thấy Tần Cửu Tịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471880/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.