Edit: Phong Nguyệt
Cả nhà dùng cơm tối, sau đó về phòng nghỉ ngơi sớm.
Đêm nay Tần Vịnh và Hứa thị có thể nói phập phồng lên xuống, dù Tần Cửu Khinh đã điều trị thân thể cho họ, nhưng tinh thần vẫn rất mệt mỏi, đó là chưa nói đến tuồng kịch ngày mai, không nghỉ ngơi dưỡng sức sao được?
Phụ mẫu ngủ sớm, Tần Cửu Khinh dùng thị giác thành niên nhìn lại tiểu viện tử, cảm khái muôn vàn.
Hoá ra chiếc giường khi nhỏ hắn ngủ hẹp như vậy, hoá ra cái bàn khi nhỏ hắn cho rằng rất cao lại thấp như vậy, và cả cây hải đường hắn mơ vô số lần——
Trong mộng cao ngất bén nhọn, lẻ loi đứng ở hoang trạch, cành khô, vỏ tróc, hoa hải đường rực nở bị nhuộm đỏ thẫm, toả mùi tanh nồng.
Nhưng cây hải đường trước mắt chỉ là một gốc hải đường.
Không cao như vậy, không già như vậy, cũng không nhọn như vậy.
Nó vẫn khỏe mạnh, tốt đẹp, thậm chí lãng mạn.
Tiểu bạch cốt nương theo vạt áo hắn nhìn sang: “Chúng ta đi rồi, cây hải đường phải làm sao?”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Tiểu bạch cốt: “Nó lẻ loi ở chỗ này, sẽ rất cô đơn.”
Tần Cửu Khinh nhìn gió lạnh thổi rơi cánh hoa hải đường, ôn thanh nói: “Chúng ta mang nó cùng đi.”
Mắt Bạch Tiểu Cốc sáng rực: “Cất vào Càn Khôn châu?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Càn Khôn châu không thể chứa linh phách, cây hải đường không có linh, có thể cất vào.
Còn chứa được hay không ấy à, không gian Càn Khôn châu còn lớn hơn cả Tần trạch.
Tần Cửu Khinh lại nhìn đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471879/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.