Chương trước
Chương sau
Mùa hè trời rất nóng, máy điều hòa mở đến 26℃, mặc kệ cho tiểu ác ma uy hiếp hoặc là làm nũng thế nào, sếp nhỏ cũng không chịu vặn nhỏ nhiệt độ xuống mà bỏ điều khiển từ xa vào trong tủ khóa lại.

Tiểu ác ma kề sát mặt vào tấm kính, phát hiện ra không ngờ còn có khóa: "..."

Thở dài một hơi, thật sự là nó đặc biệt sợ nóng, lại không thể lãng phí ma lực, tiểu ác ma không thể làm gì khác hơn là bay qua bay lại, đáp xuống bên cạnh đĩa trái cây trên bàn, vỗ vỗ mép, ra hiệu muốn ăn trái cây.

Sếp nhỏ ngầm hiểu trong lòng, liền hái một quả anh đào đỏ mọng nhét vào trong tay nó, lần này trái lại so với miếng ăn, lòng tự trọng đã bị che mất.

Trái cây vừa mới được ướp đá rất lạnh, tiểu ác ma không cầm chắc, lộc cộc liền rơi ra ngoài, lăn về phía trước trên mặt bàn. "Đừng lăn nữa!" Vung vẩy cái nĩa đuổi theo ở phía sau, tiểu ác ma đang sốt ruột nên quên mất mình có thể bay, đôi chân ngắn ngủn chạy theo trông rất buồn cười.

Không để ý, cái đuôi của nó vòng qua vài vòng rồi móc vào chân của chính mình, tiểu ác ma "rầm" một tiếng ngã sấp mặt xuống. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, chóp mũi đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, chạy một đoạn đường trăm cay nghìn đắng, mà kết quả vẫn không bắt được.

Sếp nhỏ khoanh tay đứng nhìn lần này cũng không chịu nổi nữa, kịp thời đưa tay ra giúp đỡ, nhặt anh đào trên bàn nhét vào trong miệng mình, nắm cái nĩa nhỏ, trải qua vài lần trắc trở mới chọt trúng một quả anh đào lớn hơn khác trong chậu. "Nào, chủ nhân ăn đi."

Tiểu ác ma hít hít cái mũi, kiềm chế biểu hiện muốn khóc, vươn tay cầm lấy trái cây, bĩu môi: "Hừ, phải nói mời mới đúng." Chưa kịp dứt lời đã ôm anh đào cắn một miếng thật lớn, răng nanh của nó xuyên qua lớp vỏ, hương vị ngọt ngào ngay lập tức tràn ngập khoang miệng.

"Ngọt quá!"

Thán phục đồ ăn nhân loại thực sự là muôn màu muôn vẻ, ngay cả những loại trái cây cũng ngon như vậy, tiểu ác ma nhai ngấu nghiến mãi, vùi đầu miệt mài cắn một lỗ lớn, ăn đến khắp mặt đều đầy nước trái cây.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên cái đầu gần như bất động của nó, sếp nhỏ không khỏi bật cười, trong miệng vẫn là giọng điệu giáo dục: "Từ từ ăn, còn rất nhiều."



Thật ra tiểu ác ma thích ăn xoài nhất, nhưng mà sếp nhỏ mỗi lần chỉ cho một miếng nhỏ, chưa bao giờ chịu cho nhiều một chút. Dựa theo quan niệm ở đây, cho rằng loại trái cây như xoài này rất nóng, sếp nhỏ nghe nói mấy lần nên cũng bán tín bán nghi, thẳng thắn không cho ăn nữa nên tiểu ác ma càng muốn ăn nhiều.

Hay là ăn cái gì đó khác đi.

Thích như vậy thì đem dầu gội đầu, sữa tắm đổi thành xoài vị vậy.

Tiểu ác ma oan ức trong lòng, cảm thấy vị trí chủ nhân càng ngày càng khó giữ, ngay cả ăn trái cây đều bị người hầu quản. Nhưng mà, một khi có thứ khác được cho vào đĩa trái cây, nó vẫn không thể kiểm soát được nước bọt tự phát của mình.

"Ưm a ưm a, ăn xong rồi!" Tiện tay ném hột xuống, liền trong khe hở còn một ít thịt đều bị móc ra ăn hết, tiểu ác ma nhìn chằm chằm sếp nhỏ vứt rác vào thùng, sau đó quay đầu lại cho nó một quả khác.

Một quả.

Một quả.

Lại một quả.

Mãi cho đến khi trong chậu chỉ còn vài quả, sếp nhỏ mới nói: "Còn muốn ăn cơm, đây là cái cuối cùng, không cho phép ăn vụng." Vừa nói, hắn vừa đưa một quả căng mọng ngon ngọt cho nó.

Tiểu ác ma gật gật đầu, dù sao nó cũng đã ăn no rồi, thân thể cũng đã mát mẻ hơn một chút, nên chừa bụng ăn thịt.

A, nghĩ tới mà chảy nước miếng.

[Hết chương 12]

#13

Gần đây, sếp nhỏ cảm thấy hơi phiền nhiễu.

Không, không, không phải vì cửa hàng gặp khủng hoảng kinh doanh, càng không phải vì mâu thuẫn với các thành viên trong gia đình.

Cái vướng mắc nằm ở chỗ, sau hơn một năm chung sống, tiểu ác ma càng ngày càng quen thuộc xã hội loài người, bởi vậy nên đôi khi sẽ có những hành động khiến cho sếp nhỏ kinh ngạc.

Giống như mấy ngày trước hai người ở trên sô pha xem phim TV, tiểu ác ma đặc biệt thích phim thần tượng, vừa xem nam nữ nhân vật chính anh anh em em, vừa ríu rít hỏi sếp nhỏ người bên trong TV đang làm gì.

Hình ảnh xoay chuyển, vốn dĩ nam chính và nữ chính đang cãi nhau dưới trời mưa to đã chạy tới dưới mái hiên, đột nhiên hôn nhau, còn hết sức kịch liệt, tóm lại là không thích hợp cho trẻ con xem.

Theo bản năng, một tay sếp nhỏ che mắt tiểu ác ma, một tay khác vươn ra sau gối tìm điều khiển từ xa, ấn nút tắt TV.

"Được rồi, chuẩn bị ngủ."

Chờ tiểu ác ma thoát ra khỏi bàn tay to, màn hình đã tối đen, nó thở dài tiếc nuối, bắt chước dáng vẻ thường ngày của sếp nhỏ, cúi xuống dùng tay cầm nĩa đâm đâm sau lưng hắn: "Ôi, gia môn bất hạnh gì đâu."

Nó đã học được câu này từ việc xem TV, thật không biết, đến cùng bên trong đầu nhỏ của nó chứa những điều kỳ lạ cổ quái gì.

Sếp nhỏ bỏ qua sự giả vờ giả vịt của nó, mở lòng bàn tay để cho tiểu ác ma bước lên, rồi đưa nó trở lại phòng ngủ. Bên trong góc bật một cái đèn mờ nhạt, một chiếc chăn mềm mại tùy ý trải ở trên giường, tạo ra một bầu không khí yên bình khiến người ta có chút buồn ngủ.

"Oáp.." Sau khi ngáp một cái, tiểu ác ma vùi vào trong gối, vỗ về bên cạnh, sếp nhỏ leo lên nằm cạnh nó. Thân ảnh nho nhỏ ngủ ở bên cạnh đầu hắn, đã thành thói quen.

Đột nhiên, đôi cánh của tiểu ác ma run lên, nó lật người và bò qua, cái đuôi dài di chuyển không ngừng, dường như vẽ ra những đường nét hoa văn khác nhau trong không khí. Cho đến khi áp sát vào mặt sếp nhỏ, nó chần chừ một lúc rồi thăm dò hôn lên đôi môi đang nhắm nghiền.

Dịu dàng như cánh bướm đang đậu trên bông hoa đang nở.

Sau đó một cái, một cái, lại thêm một cái.

Vốn đang nửa mê nửa tỉnh, sếp nhỏ cảm thấy như có con bọ nào đó bò qua miệng mình, còn bồi hồi không đi, khiến hắn bất giác liếm môi.

Lần này đầu lưỡi cũng hơi đau, như thể bị răng nanh ai đó đâm vào.

Chờ chút, răng nanh?

Sếp nhỏ trợn to hai mắt, ngồi dậy ho khan vài tiếng, phát giác được một ít tê dại trên môi lúc này đã phóng đại cùng cực, cảm giác như mình đã bị hôn thật lâu, mãi không tiêu tan.

"Mi đang làm gì thế?" Hắn có chút tức giận hỏi.

Vẫn còn chưa hết thèm mà lau miệng, tiểu ác ma vẻ mặt đầy vô tội, ngẩng đầu nhẹ giọng đáp: "Ta đang hôn người hầu của mình nha."

Thân là người hầu trong miệng đối phương, sếp nhỏ cũng không cảm thấy đây là cái ban thưởng gì, càng giống như đùa cợt hơn, mặt lại không tự chủ được mà đỏ bừng, có lẽ bởi vì đây là nụ hôn đầu đi: "Loại chuyện này chỉ có thể là do người lớn mới làm được, mi, mi không được."

Hắn bị váng đầu chắc, hẳn là nên nói không ai có thể tùy tiện hôn hắn mới đúng chứ nhỉ?

Nhưng mà, sếp nhỏ thật sự không nghĩ tới lời mình nói có cái gì không đúng, tiểu ác ma cười ranh mãnh, híp mắt: "Vậy ta hiện tại còn nhỏ, nếu lớn là có thể hôn ngươi sao?"

Nhỏ, còn nhỏ?

Ạch, từ hình dạng cơ thể mà nói thì rất có đạo lý.

Sếp nhỏ lắc lắc đầu, thu lại những suy nghĩ sai lệch của chính mình, đứng đắn đáp: "Đúng vậy, chỉ khi lớn rồi mới có thể làm chuyện này với người bạn đời của mình."

"Ừ, nói đúng." Tiểu ác ma liều mạng gật đầu, đổi lấy ánh mắt tán thưởng của người trước mặt. Ngay lập tức, câu nói thứ hai của nó lại làm tan nát biểu tình của sếp nhỏ: "Chủ nhân lớn rồi thì người hầu phải làm tân nương nha!"

"Hả, tân nương?" Sếp nhỏ cảm giác vô lực sâu sắc, há to mồm, không biết nên ứng đối ra sao. Rõ ràng là tên nhóc này đã học xấu, từ trong TV hoặc là lúc hắn để nó trong túi mang ra ngoài.

Nó cười toe toét, khăng khăng với điều này, tiểu ác ma kéo chăn bông của mình lên rồi nằm xuống, dùng một bộ "Ta ngủ rồi đừng nói chuyện với ta" để cắt ngang động thái tiếp tục giáo dục của sếp nhỏ.

Không thể làm gì khác hơn là đành phải đi ngủ, sếp nhỏ quay lưng về phía tiểu ác ma, cho dù ở trong mơ cũng cau mày.

Về phần nhóc ác nào đó đánh lén thành công, thì lại che một chút khuôn mặt nóng bỏng của mình, vì mất đi nụ hôn đầu tiên mà trở nên xấu hổ.

Khà khà, ta học xấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.