Trời gần tối, Tô Thiên Kim dỗ con trai ngủ, Tạ Lam Thuyên cũng vừa đến.
Tô Thiên Kim nhìn thấy Tạ Lam Thuyên, một cảm giác có lỗi khiến cô không dám nhìn thẳng vào Lam Thuyên.
"Thiên Kim." Lam Thuyên nhẹ nhàng gọi.
Tô Thiên Kim ngước nhìn Tạ Lam Thuyên, cố mỉm cười, rồi mời cô ngồi xuống.
Tạ Lam Thuyên ngồi xuống, nhìn đứa trẻ đang ngủ say, cô nhoẻn miệng cười một cái, rồi nói: "Mình có thể bế nó không?"
"Tất nhiên là được." Tô Thiên Kim đưa đứa trẻ cho cô.
Tạ Lam Thuyên dịu dàng bồng đứa trẻ, âu yếm nhìn nó.
Thật giống Tuấn Phong.
Thiên Kim rất lâu mới mở lời: "Lam Thuyên, cậu thật sự tha thứ cho mình chứ, vẫn xem mình là bạn đúng không?"
Tạ Lam Thuyên chuyển sang nhìn Tô Thiên Kim, cô cười vui vẻ, đặt đứa trẻ vào nôi, cô nắm lấy tay Thiên Kim, rồi gật đầu: "Mình thấy chỉ có bỏ qua sự đố kỵ mới khiến mình thoải mái hơn."
Tô Thiên Kim chợt xúc động, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cô ôm chầm lấy Tạ Lam Thuyên, ngậm ngùi: "Lam Thuyên, cám ơn cậu, cám ơn cậu vẫn xem mình là bạn."
Tạ Lam Thuyên mỉm cười, vỗ vai Thiên Kim: "Ừm, chúng ta mãi là bạn, mình nhận con trai của cậu làm con nuôi nuôi được không? Mình sẽ thường xuyên đến thăm nó, mua cho nó nhiều đồ chơi, quần áo."
"Được, tất nhiên là được." Tô Thiên Kim liên tục gật đầu, nước mắt cô lại rơi xuống, thấm vào vai áo Tạ Lam Thuyên.
Còn gì tốt hơn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-set-ai-tinh/2770786/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.