Từ lúc nào, một khối giận dữ và buồn nản vô hướng cứ lớn dần lên trong người Duy. Một thứ đau đớn sâu thẳm, không hình hài. Nó bắt đầu chỉ là cảm giác mệt. Mệt mỏi triền miên. Không duyên cớ cụ thể. Mệt mỏi không ở xác thịt. Rồi mệt mỏi lớn dần lên. Một khối u bằng máu huyết xác thịt vô hình cứ phình lên chỉ nhờ vào việc anh hít vào thở ra. Cái khối đỏ đục nằm ở ngay phía dưới đan điền, âm thầm tỏa ra một thứ lửa tối. Nhưng chẳng có đối tượng nào để nó thiêu đốt ngoài chính anh.
Một buổi chiều, giám đốc công ty gọi anh vào văn phòng.
- Hoàng rất muốn cháu lên làm trưởng phòng kỹ thuật thay anh Hòa. Nhưng chú biết tính cháu. Cho nên chú muốn hỏi ý cháu trước. Nếu cháu vẫn không muốn làm quản lý thì chú cũng không ép.
Duy nói rằng anh sẽ suy nghĩ. Nói và biết rằng anh sẽ không suy nghĩ. Chẳng có gì để suy nghĩ về chuyện đó cả.
Nhưng Duy bắt đầu khó vào ban đêm. Anh nhắm mắt thở đều mà đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Những ý nghĩ cứ rượt đuổi nhau liên tục trong óc anh, không cái nào thành hình rõ ràng. Chúng miên man như sóng, tản mát như mây. Chúng bủa. Chúng không để anh yên. Chúng như những con kiến đen chạy thoăn thoắt rồi gặm nhấm dần vào não. Anh đuổi theo, chậm rãi giết từng con kiến. Từng con. Từng con. Nhưng khi chỉ còn những xác kiến la liệt, khoảng trống và sự bất động mà chúng để lại làm cho anh xoay trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-nguoi/2737022/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.