*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Tô Mạch và Trâu Tinh Thần cùng nhau lau sạch sơn trên tường. Tô Mạch cầm thùng dung môi pha sơn lên nhìn: “Còn một chút, lần tới vẫn dùng được.” 
Trâu Tinh Thần lấy cái thùng Tô Mạch cầm và cả giẻ lau của hai người, ném hết chúng vào thùng rác ven đường. 
Tô Mạch thò đầu nhìn vào thùng rác: “Lần sau vẫn còn dùng được mà, sao lại vứt đi? Đồ phá của.” 
Trâu Tinh Thần xoay người đi về phía cửa nhà: “Sau này không còn dùng tới nữa.” 
Tô Mạch theo sau: “Là sao?” 
Hai người vào trong nhà, Trâu Tinh Thần nói: “Cảm ơn quà sinh nhật em tặng, là món quà sinh nhật tuyệt nhất anh nhận được từ bé tới giờ.” 
Tô Mạch ngửa đầu lên nhìn: “Anh xem rồi à?” 
Trâu Tinh Thần gật đầu: “Mai anh ra ngoài một chuyến, em ở nhà một mình nhé.” 
Tô Mạch cười: “Thế anh đã nghĩ ra nên cảm ơn em thế nào chưa?” 
Trâu Tinh Thần đi lên tầng hai: “Em muốn thế nào?” 
Tô Mạch đi theo sau, ôm eo Trâu Tinh Thần ở cửa phòng, dán mặt lên lưng anh: “Anh tha thứ cho em đi, em không lợi dụng tình cảm của anh nữa, chúng ta làm lành nhé được không?” 
Trâu Tinh Thần xoay người lại: “Cùng lắm thì đồng ý cho em theo đuổi anh, về chuyện có tha thứ, có làm lành hay không thì phải xem biểu hiện của em.” 
Tô Mạch áp tới ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-ngot/2411366/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.