Buổi tối ăn buffet xong thì đi hát karaoke. Triệu Thù chẳng biết lấy đâu ra một chiếc bánh kem bày lên bàn, cắm nến châm lửa.
Chu Bắc chọc: “Ông xem ông có ái không? Còn bày đặt làm mấy cái này.”
Triệu Thù: “Ông thì không ái, váy chị váy em, mình ông là không ái.”
Tô Mạch lại đếm, hai mươi chín cây nến.
Trâu Tinh Thần thổi tắt: “Được rồi, cắt đi.”
Vậy là xong.
Cũng hơi qua loa thật.
Tô Mạch hỏi: “Giám đốc Trâu không phát biểu cảm nghĩ năm hai mươi chín tuổi, không ước gì hết à?”
Trâu Tinh Thần ngả người vào sô pha: “Không cần. Ước nguyện không phải ước là có, phải dựa vào phấn đấu và nỗ lực.”
Triệu Thù ngồi xổm trước chiếc bánh: “Để tôi nói cho. Hy vọng “Phiêu miểu chi lộ” phát triển thuận lợi, hy vọng công ty khoa kỹ Tinh Thần ngày càng tấn tới.”
“Và cả, hy vọng sếp có thể mau chóng tìm được bà chủ cho mọi người.”
Mọi người bắt đầu nhao nhao lên.
Tô Mạch: “Nếu anh chê tìm bà chủ phiền phức thì hay là chọn luôn một người trong công ty đi, cứ chọn thoải mái.”
Cả công ty chỉ có mình cô là phụ nữ.
Triệu Thù lặng lẽ bấm like cho sự nhanh trí của Tô Mạch.
Trâu Tinh Thần nhướn mày: “Thoải mái chọn người trong công ty?”
Tô Mạch: “Đúng, chọn thoải mái.”
Trâu Tinh Thần quét cả căn phòng một vòng: “Anh chọn chính anh.”
Tô Mạch: “…” Thế quý ngài cứ sống cùng bản thân cả đời đi.
Cắt bánh kem, mọi người ăn đại mấy miếng rồi bắt đầu cầm mic gào rống.
Hai người xuống dưới tầng, Tô Mạch nói: “Gần đây có công viên, qua đó tản bộ chút đi.”
Trâu Tinh Thần không phản đối, uể oải đi về phía công viên.
Hơn chín giờ tối, đúng giờ cuộc sống về đêm bắt đầu, người ngoài đường khá nhiều, các hàng quán ven đường đang nướng thịt xiên, tiếng người ồn ào huyên náo.
Lúc đi ngang qua một quán đông khách thấy bàn đã bày ra tới tận ngoài đường.
Một người phục vụ bê một khay đầy ú ụ đồ nướng đi tới, Tô Mạch tránh không kịp, thấy sắp va phải người ta tới nơi thì được Trâu Tinh Thần ôm eo, kéo dịch sang bên.
“Dốt.”
Giọng anh rất trầm nhưng không thấy cái vẻ cáu kỉnh thường ngày.
Tô Mạch: “Cảm ơn.”
Hai người tiếp tục đi tiếp, chẳng mấy mà tới công viên.
Thành phố Tây Quỳnh đâu đâu cũng có hoa qiong, nơi này tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, chẳng qua mùa hoa đã hết, chỉ còn lại những gốc cây xanh um tươi tốt.
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn, nhảy lên ngắt một chiếc lá.
“Anh không thích hoa qiong đúng không? Gặp anh ngày thứ hai em đã biết rồi.”
Trâu Tinh Thần cúi đầu ừ một tiếng: “Không thích.”
“Sao lại nói tới chuyện này?”
Rõ ràng anh không chỉ không thích mà ngay cả nói cũng không muốn nói tới.
Hôm qua Tô Mạch đã trò chuyện với Phó Vũ An rất lâu, biết được từ sau cái chết của Chu Thấm Nhã, Trâu Tinh Thần mới bắt đầu ghét hoa qiong.
Chu Thấm Nhã chết đuối đúng vào mùa hoa qiong nở rộ.
Lúc người ta vớt được thi thể cô ấy lên, vừa hay có một trận gió thổi tới, cánh hoa qiong trắng muốt từ cành cây rơi xuống chiếc giày thể thao màu đen của người con gái đó.
Một đen một trắng, tựa một tín hiệu của đớn đau mãnh liệt, khắc sâu vào tâm trí cậu thiếu niên Trâu Tinh Thần, không lúc nào không nhắc nhở cậu ta, là vì cậu ta từ chối nên em ấy mới tự sát. Là vì cậu ta, em ấy mới chết.
Anh không thể thoát khỏi nó.
Tô Mạch ngồi xuống băng ghế ven đường, lấy trong túi ra một chiếc USB: “Sinh nhật vui vẻ, hy vọng anh thích.”
Trâu Tinh Thần nhận quà, nhìn thử: “Cái này không phải của Chu Bắc sao?”
Tô Mạch: “Em trả cao hơn năm mươi đồng mua lại.”
Trâu Tinh Thần đưa USB cho Tô Mạch: “Anh không cần.”
Chưa thấy ai tặng quà sinh nhật qua quýt tới vậy. Anh nói: “Chẳng thà em chẳng tặng cho xong.”
Tô Mạch cầm tay Trâu Tinh Thần, nhét USB vào tay anh: “Trong này có một đoạn video ngắn, anh nhất định phải xem.”
“Video gì? Hàng nóng à?” Trâu Tinh Thần nói tiếp, “Anh có rồi, không phiền em lo.”
Tô Mạch không biết nên nói gì cho phải: “Quý ngài. Kiềm chế chút đi.”
Trâu Tinh Thần bỏ USB vào túi mình, không nói thêm gì nữa. Có thể thấy anh không mấy hài lòng với cái USB và hàng nóng trong cái USB này.
“Này,” anh lấy tay huých cô, “nghe nói, hồi trước em lấy tiền để dành rất lâu ra mua quà tặng người khác.”
Tô Mạch: “Gì cơ?”
Trâu Tinh Thần tựa lưng vào ghế ngồi: “Cố Bắc Đồ.”
Nói vậy Tô Mạch mới nghĩ ra: “Anh nói đúng.”
Trâu Tinh Thần xì khẽ một tiếng, giọng nhỏ như nói lầm bầm: “Sao với anh thì lại làm chiếu lệ như vậy, tặng cái USB second hand thế là xong.”
Dẫu gì cũng là sinh nhật đầu tiên từ lúc quen nhau, sao có thể tùy tiện như vậy.
Tô Mạch: “Không phải second hand, Chu Bắc còn chưa đập hộp.”
Cô cười: “Anh ghen tị đấy à?”
Cô tựa lưng vào ghế, nghiêng mặt nhìn sang người đàn ông ngồi bên mình. Anh hơi cau mày, khó chịu ra mặt, như thể sợ người khác không nhận ra anh đang hờn dỗi vậy.
“Vào thời điểm đó đúng là từng thích anh ấy. Nhưng giờ nghĩ lại thì thực ra không phải thích anh ấy, đó chỉ là một loại tâm trạng sùng bái của kẻ hèn mọn với một con người tỏa sáng rực rỡ.”
Trâu Tinh Thần: “Loại người đó mà cũng được gọi là tỏa sáng rực rỡ, mắt em làm sao vậy?”
Tô Mạch nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Trâu Tinh Thần: “Mắt em mù.”
Cô thoáng dừng lời: “Có điều giờ khỏi rồi.”
Trâu Tinh Thần: “Ý em là sao?”
Tô Mạch: “Em đang thổ lộ.”
Trâu Tinh Thần: “Qua quýt quá, anh không chấp nhận.”
Tô Mạch ngồi thẳng người lên, mặt nhìn ra phía đường, sống lưng thẳng tắp, trông đầy trang trọng: “Em theo đuổi anh nhé. Cho em theo đuổi anh đi.”
Trâu Tinh Thần không nói gì hết, đứng dậy, đi ra phía cổng công viên.
Tô Mạch đuổi theo: “Anh chàng đẹp trai, nói một lời đi, có cho theo đuổi hay không?”
Trâu Tinh Thần tiếp tục đi thẳng tới dưới tán một gốc cây hoa qiong mới dừng lại, xoay người: “Để anh nghĩ một chút.”
Tô Mạch tiến tới ôm tay Trâu Tinh Thần: “Hiểu rồi. Người được theo đuổi thì luôn phải làm kiêu một chút.”
Ra khỏi công viên, đi hai con phố là về tới khu biệt thự.
Lúc đi qua chỗ tường bao quanh khu biệt thự, Tô Mạch nhìn thấy hai cái bóng lén lút trèo từ trong ra. Một tên tay còn xách một chiếc thùng nhỏ.
An ninh trong khu biệt thự rất nghiêm, không cho người lạ ra vào. Vậy nên hai tên này phải trèo tường lách qua điểm mù của camera an ninh để vào, không biết là làm gì.
Tô Mạch: “Em đi gọi bảo vệ.”
Trâu Tinh Thần kéo cô lại: “Không cần.”
Tô Mạch quay đầu lại: “Lỡ như đó là bọn ăn trộm đi trộm đồ của người ta hoặc là đi hại người thì sao?”
Trâu Tinh Thần hất cằm về phía mấy tên đang bỏ chạy: “Bọn chúng mang thùng sơn, cùng lắm là viết mấy chữ lên tường thôi.”
Tô Mạch lập tức hiểu ra: “Lại là người Lý Thư Tình thuê tới.”
Cô nổi cáu: “Hoành hành ngang ngược không biết điểm dừng.”
Trâu Tinh Thần đi vào trong khu biệt thự, trông anh vô cùng mệt mỏi, dường như không còn sức đâu để lo mấy chuyện vặt vãnh này.
Tô Mạch qua nói chuyện với bên an ninh mong họ tăng cường vấn đề bảo an, trang bị thêm camera an ninh, xóa bỏ các điểm mù, phát hiện đối tượng khả nghi mang thùng sơn thì bắt lại đưa về đồn cảnh sát.
Trâu Tinh Thần đứng ở cửa phòng an ninh nhìn Tô Mạch nghiến răng căm giận nói chuyện với bên bảo vệ. Chẳng qua chỉ bị người ta viết vài chữ lên tường, anh đã quen rồi, cô thì lại như thể muốn liều mạng với người ta vậy.
Trâu Tinh Thần gọi cô: “Tô Mạch, về thôi.”
Nói rồi đi về phía nhà mình.
Tô Mạch đi theo sau: “Yên tâm, đội trưởng đội an ninh đã hứa sẽ tăng thêm máy quay an ninh, bắt gặp đối tượng trèo tường khả nghi là sẽ báo cảnh sát.”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Ngốc.”
Hình như đã lâu rồi anh không xoa tóc cô như vậy. Cô đuổi theo anh, nhất thời lại không biết nên nói gì tiếp.
Ngọn đèn đường chiếu vào hai người, để lại hai chiếc bóng thật dài in trên mặt đất.
Lúc về tới cửa nhà, Tô Mạch nhìn thấy mấy chữ sơn đỏ viết trên tường.
Cô nổi cáu: “Lần nào cũng vậy, có thể sáng tạo thêm chút không? Sao không làm lấy bài thơ mà viết.”
Hội Triệu Thù vẫn còn đang đi karaoke chưa về. Trâu Tinh Thần mở cửa, đi vào nhà, làm như thể không nhìn thấy đống nhem nhuốc trên tường.
Tô Mạch vào nhà lấy thùng dung môi pha sơn lần trước dùng còn dư ra, lại lấy thêm hai chiếc khăn lau, đưa cho Trâu Tinh Thần một chiếc.
Anh không cầm.
Tô Mạch bèn đi lau một mình.
Trâu Tinh Thần đứng bên cửa sổ. Trời tối và bức tường cao chặn ngang nên anh không nhìn thấy rõ động tác của cô, chỉ thấy chiếc bóng của cô in trên mặt đường.
Anh thấy chiếc bóng ấy, lúc đứng thẳng, lúc ngồi xổm, hai tay không ngừng chà lau bức tường.
Một lúc lâu vẫn chưa thấy mỏi tay.
Trâu Tinh Thần ôm laptop, lấy chiếc USB bỏ trong túi áo ra.
Anh ngồi trước bàn, cắm USB vào máy, trong USB chỉ có một video chưa tới 10M.
Cuối cùng Tô Mạch cũng thấy mệt, cô ngồi xuống cạnh tường nghỉ một lúc lấy hơi.
Cái váy mới của cô dính phải vài vệt sơn chưa khô, cái váy vậy là hỏng chắc rồi.
Cô nhớ năm ngoái, lúc mua nó, giảm giá rồi thì còn hơn hai ngàn.
Hơn hai ngàn, còn nhiều hơn tiền lương một tháng của cô bây giờ, vậy mà hỏng mất rồi. Giờ cô không có dư tiền mua đồ mới. Tô Mạch cúi đầu nhìn vệt sơn trên váy, cố nghĩ xem có cách nào cứu được không.
Cô đứng dậy, nhìn lên cửa sổ tầng hai.
Đèn sáng, rèm cửa sổ cũng đang mở nhưng không nhìn thấy người đó.
Tô Mạch nhặt giẻ lên lau tiếp.
Cô lau được một lúc, động tác chậm dần lại, cánh tay và cổ tay mỏi nhừ.
Còn một nửa nữa mới xong. Cô liền cầm luôn hai chiếc một lúc, mỗi tay một chiếc, mệt thì dừng tay nghỉ vày giây.
Cái giẻ bên tay trái bị một bàn tay to lấy đi.
Trâu Tinh Thần đứng cạnh Tô Mạch: “Cùng làm.”
Tô Mạch quay đầu, lấy cánh tay lau mồ hôi trên trán: “Chỗ này bẩn lắm, em sắp lau xong rồi, anh tránh ra đi được không?”
Trâu Tinh Thần nhúng chiếc giẻ mình cầm vào dung môi pha sơn, áp lên vách tường, đầu hơi ngửa lên: “Không được, anh phải lau sạch tội danh không phải của anh.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Trâu Tinh Thần: Năm mới, mọi người khoan vội mắng tôi, tôi và Mạt Lị nhà tôi chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Tô Mạch: Sớm sinh quý tử!
Trâu Tinh Thần: Đi.
Tô Mạch: Đi đâu?
Trâu Tinh Thần: Không phải em nói sớm sinh quý tử sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]