4.
Khi Trữ Dịch buông tôi ra, mặt tôi đã giàn giụa nước mắt.
Anh ấy vịn vô lăng, cúi đầu nói xin lỗi tôi:
“Rất xin lỗi Mộng Mộng, anh ghen ghét sắp điên rồi.”
“Anh ta đã chiếm giữ quá nhiều của em, trong lòng em luôn có vị trí của anh ta, nhưng anh chẳng có cách nào tranh giành với anh ta. Thấy em khóc vì anh ta, vì anh ta mất hết lý trí, anh ghen tỵ, anh ghen tỵ, anh muốn chứng minh em là của anh!”
【Mẹ nó! Anh không nhìn thấy bé yêu khóc sao? Nói những chuyện vớ vẩn đó làm gì! Phải ôm cô ấy dỗ dành trước!】
【Ghen tỵ? Hừ, nếu tôi còn sống đến tư cách ghen anh cũng chẳng có.】
Quả nhiên, chỉ có Tạ Trạch không thể chịu nổi khi thấy tôi khóc.
Tôi không hé nửa lời, Trữ Dịch cũng không định dỗ tôi. Anh ấy thở dài, khởi động xe lần nữa.
“Trữ Dịch, đưa em đến Tinh Hải Tiểu Trúc.”
Chiếc xe dừng lại nhưng không lâu lại nhanh chóng tăng chân ga.
Tinh Hải Tiểu Trúc, là nhà của tôi và Tạ Trạch.
Sau khi Tạ Trạch chết đã bị tôi niêm phong.
Tôi từng dẫn Trữ Dịch đến nơi đó một lần, ở đó, tôi kể tất cả quá khứ của tôi.
Trữ Dịch cũng từng nói Tạ Trạch đã không còn nữa, nếu tôi không muốn nói, anh ấy sẽ không để tâm đến quá khứ.
Tôi không giấu giếm điều gì, nếu quyết định ở bên nhau thì nên thành thật với nhau.
【Tinh Hải Tiểu Trúc? Em không bán ngôi nhà đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-long-sinh-tu/2713903/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.