Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
"Vậy sao?" "Tại sao các cậu không nói cho tớ biết chứ?" "Không phải chúng ta là bạn bè sao?" "Hâm...Dao.." /Đi tới/ "Không phải bọn tớ không nói cho cậu" "Bọn tớ biết cậu rất trân trọng tình bạn này" "Nếu lúc đó mà nói cho cậu, thì cậu lại quí quắt lên mà xem" "Thật sao." /Nắm lấy tay/ "Là thật đó...Hâm Dao, cậu lúc nào chả vậy" "Riêng Phương Nhu khi nghe tin cậu ấy qua thành phố khác" "Thì cậu đã nhảy cẳng lên làm loạn rồi" /Đỏ mặt/ "Tại..tại tớ tưởng cậu ấy sẽ chuyển qua đó nên... Lúc này Khánh Vỹ Tĩnh đi tới cạnh Thái Khôi Nguyên "Xem ra mọi chuyện đã ổn thoả rồi nhỉ" "Ủa nhưng mà này, Hâm Dao" "Khôi Nguyên nói gặp cậu ngay cổng bệnh viện mà nhỉ" "Thế sao cậu lại đến bệnh viện vậy?" Lúc này Nguyệt Hâm Dao mới nhớ ra gì đó "A...chết..mình tới đây để thăm Tiểu Tuyết" "Hả...Tiểu Tuyết sao?" "Em ấy bị gì vậy?" "Lát nữa mình sẽ nói sau, bây giờ mình phải đi rồi" "Này...này" Nguyệt Hâm Dao chạy đi, Lúc này Thái Khôi Nguyên nhìn vào Kiệt Anh Tuấn xong qua Ngọc Á Hiên, trong đầu cậu xuất hiện lên một suy nghĩ /Ra hiệu/ "Này...hay chúng ta cho họ không gian riêng nhỉ, biết đâu.." "Anh Tuấn và Á Hiên sao?" "Ừm..." Nói xong Khánh Vỹ Tĩnh cùng Thái Khôi Nguyên kiếm cớ ra "À...này...bọn tớ có chút việc rồi" "Các cậu đi đâu chứ?" "À...à.....bọn tớ đi theo Hâm Dao xem em cậu ấy có sao không á mà" "Vậy bọn tớ đi nhé, Anh Tuấn nhờ cậu chăm sóc cậu ấy nhé Á Hiên" /Mấy cái tên này, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý/ "Ừm, được cứ để tớ" /Hả....cô ấy đồng ý sao?/ Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên liền rời đi, để lại 2 người Ngọc Á Hiên và Kiệt Anh Tuấn trong phòng "À...này" "Sao cậu không đi theo 2 cậu ấy" "Sao được chứ, sao để cậu lại ở đây được" Nghe vậy Kiệt Anh Tuấn có chút đỏ mặt "À, còn cái này nữa" /Ngọc Á Hiên lấy ra trong túi một chiếc điện thoại/ "Ơ...đó chẳng phải là điện thoại của tớ sao?" "Đúng rồi, cậu làm rơi nó khi cậu được dìu lên xe cứu thương" "Nó bị hư hỏng khá nặng nên tớ đem về sửa lại cho cậu" "Vậy...vậy sao, cảm ơn cậu" Lúc này Ngọc Á Hiên đưa điện thoại mình ra trước mặt Kiệt Anh Tuấn "Cậu...làm gì vậy?" "Còn gì nữa, chúng ta kết bạn đi, có gì sau này dễ dàng liên lạc" "À...được" /Ting/ Lúc này cả 2 đều im lặng hồi lâu, Ngọc Á Hiên liền hỏi "Mà này, sao tớ thấy cậu thường không tiếp xúc với người khác nhỉ" Nghe vậy Kiệt Anh Tuấn không nói gì chỉ nhìn vào điện thoại "Không có gì đâu" "Chỉ tại tớ không thích tiếp xúc với người lạ thôi" "Có thật vậy không?" "Cậu đang nói dối" Kiệt Anh Tuấn ngơ ngác nhìn Ngọc Á Hiên "Cậu rất giống Hâm Dao" "Cậu cũng là đối tượng bị bắt nạt" "Sao...sao cậu" Kiệt Anh Tuấn bất ngờ "Thật ra...mẹ cậu đã kể cho bọn tớ nghe" "Mẹ sao..." "Dì ấy đã kể cho bọn tớ nghe về tất cả" "Anh Tuấn ban đầu tớ nghĩ cậu rất thảm hại" "Cậu luôn sợ hãi, luôn trốn tránh kể cả đó là bọn tớ đi nữa" Kiệt Anh Tuấn nghe vậy, cậu cúi mặt không làm gì cả, chỉ nghe những lời nói của Ngọc Á Hiên "Nhưng..." "Tớ đã sai, Anh Tuấn cậu rất ngầu đó" "Cậu thật sự rất ngầu" /Ngước lên nhìn/ "Cậu nói gì..." "Tớ nói là cậu rất ngầu đó Anh Tuấn" "Tớ..sao? "Nhưng là chuyện gì chứ?" "Cậu tự biết đi, nói chuyện với cậu tốn hơi thật đó" "À...tớ xin lỗi" Cả 2 người không biết lúc này ngoài cửa /Nói nhỏ/ "Cả 2 người họ đang tán tỉnh nhau sao?" "Tớ chẳng nghe được gì cả" "Không tớ thấy Á Hiên hình như có hơi to tiếng thì phải" "Họ cãi nhau sao?" "Này..." "Cậu đừng đẩy tớ coi Khôi Nguyên" "Này Vỹ Tĩnh từ khi nào mà cậu thích hóng chuyện vậy chứ?" "Và còn...Tiểu Tuyết" "Sao lại có em đây nữa?" "Mình xin lỗi, em ấy nhất quyết muốn đi" /Lúc ở phòng bệnh/ "Không chịu....không chịu, em muốn đi với chị" "Em muốn đi với chị" "Mình không thể không dắt con bé đi theo" "Vậy Tiểu Tuyết, em nhớ phải im lặng đó" "Dạ..."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau