Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau
"Dạ...con mong 2 người ngày hôm đó sẽ tới xem" "Được...chắc chắn là phải đi xem rồi" Nhâm Ánh Tuyết đứng lên "Ôi...hôm đó Phương Phương bé bỏng của mình sẽ đại diện cho lớp" "Tham gia đại hội" "Sao mẹ có thể bỏ lỡ cơ hội quý giá này được chứ" /Nói thầm/ "Bà...mẹ con trước giờ có vậy không ạ?" "Mẹ con...như một đứa trẻ vậy dù thể xác đã già rồi" /Nhớ lại, lúc Nhâm Liễu Phương mới vừa được sinh ra/ "Ôi...cục cưng của mẹ" "Nào nào...thích không nè" "Phương Phương của mẹ là dễ thương nhất" "Mẹ con rất yêu con đất Phương Phương" Nhâm Liễu Phương lúc này mới nhớ ra gì đó, cô nhìn qua mẹ mình mà hỏi "Mà mẹ này...chú Thành hôm nay không tới sao?" Khi nhắc tới cái tên này, trán của mẹ cô như có gân nổi lên "A...con đừng nhắc đến tên đó làm gì, hắn chỉ quan tâm đến công việc thôi" "Tên đó không quan tâm đến mẹ gì cả, nhớ lúc đầu hắn toàn nói những lời ngọt ngào" Sau đó Nhâm Ánh Tuyết bật mode nổi loạn khiến bà Nhâm và Nhâm Liễu Phương phải ngồi nghe cô "Bà...hình như con nói chuyện không nên nói rồi nhỉ" "Haha...mẹ con là vậy mà "Tội chú Thành quá, chú ấy rất tốt mà" /Trở về khi cả gia đình Nhâm Liễu Phương vừa qua thành phố B/ "Mẹ...chúng ta bây giờ sẽ sống ở đâu ạ" /Sờ đầu/ "Phương Phương ngoan, để con và bà sống qua những ngày tháng vất vả" "Mẹ thực sự rất có lỗi...khoảng thời gian xa cách đó" "Bây giờ mẹ sẽ bù đắp cho con" /Lắc đầu/ "Không ạ...Kể từ ngày làm quen với Tĩnh Tĩnh, con cảm thấy rất vui" "Cậu ấy, và cả cha mẹ cậu ấy rất tốt với con và bà" "Con cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên họ, rất ấm áp ạ" "Phương Phương...thật lòng ta không xứng làm mẹ con nữa" Nhâm Ánh Tuyết vừa nói cô vừa tủi thân /Nắm lấy tay/ "Không đâu...mẹ con rất vui khi gặp lại mẹ" "Dù còn nhỏ con chỉ sống với bà, nhưng con vẫn muốn được gặp lại mẹ" "Khi nghe tin mẹ vẫn còn sống con thực sự đã rất hạnh phúc" "Hiện giờ con đang được ở bên cạnh mẹ, đó là điều con cảm thấy hạnh phúc nhất rồi" "Phương Phương...con của mẹ" /Ôm lấy/ "Con đúng là đứa con gái bé bỏng của ta" "Nhưng mẹ...chúng ta bây giờ sẽ ở đâu đây" "À...điều đó, khi tới nơi mẹ sẽ giới thiệu cho 2 bà cháu một người" /Tới nơi/ "A...tới nơi rồi, Phương Phương, mẹ chúng ta mau xuống thôi" Khi xuống xe trước mặt Nhâm Liễu Phương là một căn nhà to lớn, cùng với một người đàn ông đang đứng trước cửa "Xin chào...tôi tên là Tề Mạc Thành, là chủ của căn nhà này" Lúc này Nhâm Liễu Phương nhìn Tề Mạc Thành vô cùng chăm chú /Wa...chú ấy...đẹp trai quá, trông còn rất trẻ nữa/ /Người này là ai chứ?/ Lúc này Tề Mạc Thành đi tới cạnh Nhâm Ánh Tuyết /Ôm lấy eo/ "Em về rồi, Ánh Tuyết" /Đỏ mặt/ /Che mǎt/ "Anh...bỏ em ra...em có người cần giới thiệu với anh" "Không sao cứ để thế này đi, em vẫn có thể giới thiệu với anh được mà" "A...anh mau bỏ em ra..." Sau một lúc Tề Mạc Thành cũng bỏ ra "Phù...Phương Phương...con chào chú Thành đi" Nhâm Liễu Phương lúc này đi tới, cô ngoan ngoãn lễ phép cúi chào cho "Con chào chú Thành ạ" "Mạc Thành...đây là con gái em, em đã kể với anh rồi" Tề Mạc Thành nhìn chằm chằm với Nhâm Liễu Phương sau đó cúi xuống /Bế lên, ôm nhẹ nhàng/ /Hả...hả, chú ấy đang bế mình sao?/ "Mạc Thành anh..." "Xin chào...Liễu Phương đúng chứ, con đúng là dễ thương giống mẹ con" "Từ giờ ta sẽ chăm sóc con nhé" Tề Mạc Thành nở nụ cười hiền diệu với Nhâm Liễu Phương khiến cô trở nên ngơ ngác Lúc này bà Nhâm đi tới bên Nhâm Ánh Tuyết "Ánh Tuyết...đây là" "Mẹ...chúng ta vào nhà rồi con sẽ kể mọi việc"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau