"Sao mọi người lại nhìn em?"
Nguyệt Lộ Tuyết mới nhận ra câu chuyện mà họ đang nói và lập tức lắc đầu
"Không...em không đi đâu.."
"Chị hai và mọi người cứ đi chơi không cần phải mang em đi đâu"
"Em sẽ ở nhà phụ mẹ"
Nghe đến đây Nguyệt Hâm Dao liền bỗng nhớ đến mẹ mình
"À...ừm.chắc tớ cũng sẽ ở nhà..."
"Hả..Hâm Dao"
"Mẹ tớ đã rất vất vả để nuôi 2 chị em tớ, ba tớ thì đi làm xa"
"Tớ mà cứ đi chơi bỏ mẹ mình lại thế này thì thật không đúng"
Lúc này Nguyệt Lộ Tuyết liền đi tới cạnh Nguyệt Hâm Dao ôm lấy chị mình vào lòng
"Chị hai...không sao đâu"
"Trong nhà chị mới là người phải chịu nhiều đau khổ nhất mà"
"Đến ngày đó, chị cứ đi đi, mẹ chắc chắn sẽ rất vui đó"
"Tiểu...Tiểu Tuyết"
"Chị hai...chị bây giờ đã có những người bạn thân thiết rồi"
"Chị cứ lù lù ở nhà thì mấy anh chị sẽ buồn lắm đó"
Nhâm Phương Nhu cũng đi tới bên cạnh Nguyệt Hâm Dao mà nói
"Đúng vậy, Hâm Dao...không có cậu thì bọn tớ đi còn ý nghĩa gì nữa"
"Phương...Phương Nhu"
"Hâm Dao...chúng ta là bạn mà...vì thế đi đâu phải có nhau mới vui"
"Chưa kể..."
/Nói thầm/
"Cậu tính để tên ngốc kia đi một mình sao?"
"Hả..hả không"
Nguyệt Hâm Dao đỏ mặt bối rối nhìn sang Thái Khôi Nguyên rồi quay đi
"Này Vỹ Tĩnh...họ đang nói gì mà nhìn chúng ta xong quay đi vậy?"
/Đang nói cậu đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3715548/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.