"Không...không...nó rất ngon đó"
"Mình rất thích"
"Ừm..."
Sau đó cả 2 cùng ăn trưa cùng trò chuyện vui vẻ với nhau
"Này... Phương Nhu cậu có bạn ở trên trường chưa?"
"Hảsao cậu lại hỏi chuyện này?"
"Tại mình thấy, những người khác đa số đều có bạn từ trung học lên hoặc đã kết được bạn"
"Còn cậu...tớ thấy chỉ luôn một mình"
"Hế...."
"Cậu sợ mình bị cô đơn sao?^^"
"Không... không có"
/Haha...cậu ấy lo cho mình sao.../
/Nhưng mà nghĩ lại...mình cũng nên kết bạn mới được/
"Ừm..còn cậu Vỹ Tĩnh"
"Tớ hả...."
Khánh Vỹ Tĩnh đột nhiên trầm lặng lại khi bị hỏi về câu này
"Mình...từng có...chỉ duy nhất một người"
"Hể...là ai vậy"
"Một cô gái mình từng gặp khi còn nhỏ"
"Cô ấy rất dễ thương và tốt bụng"
/Cậu ấy đang nói về mình kìa...dễ thương ghê/
/Mình phải ghi vào quyển nhật ký mới được/
"Cô bé đó rất tốt sao?"
"Ừm...đúng vậy...là người bạn đầu tiên của mình"
"Và cũng là người mình...mình..."
Khánh Vỹ Tĩnh nói đến đây cậu như suy nghĩ gì đó mà chỉ nhìn xuống bàn nhưng cậu không để ý Nhâm Phương
Nhu đối diện đang cười lén cậu
/Cậu ấy dễ thương quá...dễ thương quá/
"Nhưng cô ấy rất ngốc/
/Hả?/
"Hả...Vỹ Tĩnh cậu nói gì cơ"
"Sao cậu ngạc nhiên vậy...tớ chỉ nói cô bé, người bạn đầu tiên của tớ rất ngốc"
'''Lại còn rất mít ướt, ham ăn... đặc biệt là rất hay nhõng nhẽo"
"A..à ra vậy"
Nhâm Phương Nhu lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3649573/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.