Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
"Phương Nhu...đây là những nguyên liệu cần thiết" "Ừm... hả.nhiều thế sao?" "Đúng vậy...bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu mua thịt trước nhé" "Ùm..." Nhâm Phương Nhu bỗng quay đầu sang cạnh thì thấy một tiệm bán đồ ăn vặt /Oa... là bánh dẻo vị mới kìa/ "Vỹ Tĩnh chúng ta qua kia chút đi" "Hả..." Khánh Vỹ Tĩnh ngước theo hướng Nhâm Phương Nhu chỉ "'Là tiệm bánh kẹo sao?" "Ừm...ừm" "Nhung..……" Nhâm Phương Nhu gật đầu liên tục, 2 mắt cô đã sáng lên, Khánh Vỹ Tĩnh cũng đành bất lực mà đi theo "Nhiều bánh kẹo ngon quá" "Mình muốn mua chúng hết quá" "Kia rồi ...bánh dẻo vị mới..nhưng sao" Hộp bánh năm ở trên kệ rất cao "Nó...C..cao quá" Nhâm Phương Nhu nhón chân vươn vai cô gắng với lấy hộp bánh trên kệ, nhưng ngón tay cô không thể với tới Khánh Vỹ Tĩnh một bên thấy vậy liền đi tới cạnh Nhâm Phương Nhu vươn vai lấy chiếc bánh, khiến cho Nhâm Phương Nhu bất ngờ /Cái gì?...Khánh Vỹ Tĩnh?/ /Gần quá...cậu ấy gần quá...cậu ấy đang ở phía sau mình/ /Đỏ mặt... đỏ mặt/ "Này...Nhâm Phương Nhu...đây là thứ cậu muốn lấy đúng không" "Ừm...C.cảm ơn cậu Vỹ Tĩnh" "Này Phương Nhu...mặt cậu trông hơi đỏ...cậu không khoẻ hả?" "Không...tớ khoẻ...chúng ta mau đi tính tiền thôi" Nhâm Phương Nhu lật đật chạy đến quầy tính tiền, Khánh Vỹ Tĩnh thì suy nghĩ "Hmm...con gái thường lùn như vậy sao?" /Mỉm cười/ "Nhưng dáng vẻ vừa rồi của cậu ấy..chúng rất đáng yêu nha" /Quầy đồ ăn/ "Thịt này, cá này, tôm này..." "Phương Nhu...có lẽ chúng ta đã đủ rồi" "Cau con muon nลิ่น mon gi khong?" "Tớ...để tớ xem" "À...tớ biết rồi...chúng ta ăn cà ri đi" "Hả..cà ri sao?" "Đúng...đúng...để tớ đi mua nguyên liệu làm" /Cô ấy biết làm cà ri sao?/ /Nhớ lại Phương Phương cũng biết làm cà ri, và nó rất ngon/ /Mình nhớ món cà ri của cậu ấy quá/ "Này Vỹ Tĩnh...cậu đứng ngơ đó chi vậy" "Mau đi tính tiền rồi về thôi" "Được.tớ tới ngay" Cả 2 sau đó cùng về nhà /Về đến nhà/ "Phương Nhu...cậu nghỉ ngơi đi...tớ sẽ làm đồ ăn trưa cho" "Ừm..vậy nhờ cậu" /Đồ của Tĩnh Tĩnh làm sao?/ /Mong chờ ghê^~ "A...đi cả buổi sáng mệt mỏi ghê" "Ngày đầu nhập học cao trung thường mệt như vậy sao" "Mình nên đi tắm một chút" /Dừng lại/ "Đúng rồi ..phải khoá cửa cẩn thận lại, không Tĩnh Tĩnh lại xông vào bất ngờ nữa" /Dưới bếp/ "Mình nên làm món gì đây nhỉ?" "Mình biết rồi...chắc Phương Nhu sẽ thích thôi" /Nửa tiếng sau/ "Được rồi .bây giờ chỉ cần đợi Phương Nhu tắm xong thôi" Nhâm Phương Nhu đang ở trên phòng sấy tóc Khi Khánh Vỹ Tĩnh vừa nấu xong một mùi thơm toả ra bay lên phòng Nhâm Phương Nhu /Hít...hít/ "Oa...mùi gì thơm vậy" "Hình như ở dưới nhà..Tĩnh Tĩnh nấu xong rồi sao?" /Oc.oc..oc/ "Đói quá...ngửi thấy mùi này khiến bụng mình kêu lên rồi" Nhâm Phương Nhu vội sấy tóc xong liền đi nhanh xuống dưới lầu Khi cô xuống...ở trên bàn ăn gồm 3 món nhìn rất đẹp mắt "Vy Tinh…cau..nhung mon nay la do cau nau sao?" "Ừm...đúng rồi...cậu mau vào ăn đi kẻo nguội" /Do Tĩnh Tĩnh nấu sao?/ /lại còn nhìn rất ngon nữa/ /Mình nhớ rằng cậu ấy làm gì biết nấu ăn...đồ ăn đều do bếp trưởng riêng nhà cậu ấy nấu/ Nhâm Phương Nhu ngồi xuống nhìn lên những món ăn đang tỏả ra một mùi hương kích thích cái bụng đói của cô /Mình phải thử mới được/ "Phương Nhu...cậu sao vậy...mình làm những món cậu không thích hả?" "Không..không phải...chỉ là" "Chỉ là sao?" "Không...chúng ta mau ăn thôi" Nhâm Phương Nhu gắp lên một miếng cá và bỏ vào trong miệng, khiến cô mở to mắt ra kinh ngạc nhìn vào món cá "Vỹ Tĩnh... ngon...ngon quá" "Cล่น ทลิน ลัท gioi that day" "Không...chỉ bình thường thôi...cậu thích là được rồi" "Mình còn sợ không hợp khẩu vị của cậu"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau