"Phương Phương, mẹ muốn nói với con một chuyện" 
Nhâm Ánh Tuyết vén mái tóc của Nhâm Liễu Phương lên, vuốt ve đôi má hồng hào cùa cô 
"Mẹ...có chuyện gì vậy ạ" 
Vẻ mặt nghiêm túc của Nhâm Ánh Tuyết khiến cho Nhâm Liễu Phương có một dự cảm không tốt gì 
Sau đó Nhâm Ánh Tuyết kể về ý định của mình cho Nhâm Liễu Phương nghe 
"Phương Phương, chúng ta hãy về thành phố C sống" 
"Tại…..tại sao vậy mẹ?" 
"Vì gia đình chúng ta... Phương Phương" 
"Chúng ta sẽ sống ở đó một thời gian" 
"Nhưng...Nhưng" 
"Ta biết con không nỡ rời xa cậu bé Khánh Vỹ Tĩnh kia" 
"Mẹ..mẹ" 
"Chúng ta sẽ ở đây thêm 1 năm sau đó sẽ chuyển qua kia" 
"Mẹ đã quyết định vậy rồi... Phương Phương mong con hiểu cho mẹ" 
Nhâm Liễu Phương cô bé có vẻ rất buồn vì phải rời xa nơi này...nơi mà cô có người bạn đầu tiên của mình, nơi mà lần đầu cô cảm nhận được lòng tốt của mọi người 
Nơi đó có chú Khánh, cậu bé Khánh Vỹ Tĩnh, trác quản gia và mọi người 
Ai cũng đều tốt với cô, nói phải chia cắt cũng đã khiến cô buồn như thế nào, nhưng vì nhớ mẹ và muốn ở bên cạnh mẹ mà cô cũng có chút lưỡng lữ 
"Mẹ...con hiểu rồi...con sẽ đi với mẹ" 
"Phương Phương...con thật ngoan..." 
"Con đừng buồn...con cũng sẽ gặp lại thằng bé khi cả 2 lên cao trung thôi" 
"Mẹ...con thích ở bên cạnh mẹ lắm" 
"Con cũng rất thích những người ở đây, họ rất tốt với con...họ không chê con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644708/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.